Tôi và em gái chồng c:ãi nhau vì chuyện m:ất chiếc vòng vàng 3 chỉ, chồng bênh em gái rồi nói thẳng “hay nhà cô khó khăn nên cô ch:ôm ch:ỉa của em gái tôi”
Tôi vẫn nhớ rõ buổi chiều hôm đó, cả nhà đang ăn cơm thì em gái chồng đột ngột hốt hoảng hét lên:
“Chiếc vòng vàng ba chỉ của em mất rồi!”
Cả nhà sững sờ. Em gái chồng quay sang nhìn tôi với ánh mắt dò xét. Ban đầu tôi im lặng vì nghĩ rồi mọi người sẽ tìm thấy thôi, nhưng chồng tôi lập tức hỏi dồn:
“Em có thấy không?”
Tôi nhíu mày:
“Không, sao lại hỏi em trước?”
Em gái chồng bật khóc kể rằng hôm qua còn thấy để trong phòng, hôm nay không thấy đâu. Tôi bắt đầu bực, vì cái phòng đó tôi chẳng bao giờ bước vào. Thế nhưng chồng lại cau mày, giọng chua chát:
“Hay là… nhà cô đang khó khăn nên cô chôm chỉa của em gái tôi?”
Lời nói ấy như tát thẳng vào mặt tôi. Tôi đứng phắt dậy, toàn thân run lên:
“Anh vừa nói gì? Anh nghĩ vợ anh là loại người đó sao?”
Không khí trong nhà đặc quánh. Mẹ chồng lặng lẽ nhìn nhưng không bênh, còn em gái chồng thì cúi đầu, nhưng khóe miệng khẽ nhếch như đắc ý.
Tôi tức nghẹn, bỏ lên phòng thu dọn quần áo. Trước khi bước đi, tôi quay lại nhìn chồng, giọng nghẹn nhưng dứt khoát:
“Sống với nhau mà không có niềm tin thì đừng ở nữa.”
Ba ngày sau, một tin nhắn từ bạn thân của em gái chồng gửi đến điện thoại tôi: bức ảnh cô ấy đang cầm chiếc vòng vàng bán ở tiệm vàng ngoài thị trấn. Lý do? Cô cần tiền mua điện thoại mới.
Tôi gửi bức ảnh cho chồng, kèm một dòng tin nhắn lạnh lùng:
“Đây là sự thật. Còn danh dự của tôi thì anh đã làm mất rồi.”
Chồng gọi liên tục nhưng tôi không bắt máy. Lần này, chính anh mới là người phải đứng ở ngưỡng cửa, lo sợ bị bỏ lại phía sau.
Hôm giỗ tổ họ, cả họ hàng bên chồng tụ tập đông đủ. Tôi vẫn xuất hiện, bình thản, ăn mặc gọn gàng, chẳng tỏ ra giận dữ. Nhưng trong lòng, tôi đã chuẩn bị sẵn mọi thứ.
Đến khi mọi người quây quần, tôi đứng dậy:
“Hôm nay, tôi xin phép nói vài lời trước mặt họ hàng, để mọi người hiểu rõ chuyện chiếc vòng vàng 3 chỉ hôm trước.”
Chồng lập tức cau mày:
“Chuyện đó qua rồi, không cần nhắc lại—”
Tôi mỉm cười, lấy điện thoại ra, bật hình ảnh và video từ camera tiệm vàng. Trên màn hình, rõ mồn một cảnh em gái chồng đưa chiếc vòng cho nhân viên, nhận tiền, rồi cầm một chiếc điện thoại mới ra khỏi cửa hàng.
Cả nhà im phăng phắc. Mặt em gái chồng tái mét, lắp bắp:
“Em… em chỉ mượn tạm… định sẽ mua lại!”
Tôi quay sang chồng:
“Đây là người mà anh đã tin hơn cả vợ anh. Anh còn nhớ câu ‘hay nhà cô khó khăn nên cô chôm chỉa của em gái tôi’ không? Câu đó anh nợ tôi một lời xin lỗi trước mặt mọi người.”
Chồng cúi đầu, gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ. Còn mẹ chồng thì chỉ biết ngồi im, không dám nhìn tôi.
Tôi kết thúc bằng một câu lạnh lùng:
“Vàng có thể mất rồi tìm lại, nhưng niềm tin đã mất thì chẳng bao giờ nguyên vẹn nữa.”
Nói xong, tôi đứng dậy rời bàn, bỏ lại sau lưng tiếng xì xào bàn tán của cả họ. Từ hôm đó, tôi không còn ở trong căn nhà ấy nữa — và họ cũng không còn cơ hội xem tôi như kẻ chịu đựng.