Buổi chiều oi ả, khu chợ đầu hẻm đông đúc như mọi ngày. Người bán, người mua chen chúc giữa mùi cá tanh, rau dập và khói bụi mịt mù. Tiếng dao lách cách, tiếng người rao hàng, tiếng trẻ con khóc, tất cả hòa thành một bản giao hưởng hỗn độn của đời sống lao động nghèo. Giữa khung cảnh ấy, Khang , cậu bé 12 tuổi, dáng người gầy gò, mặt lấm lem bụi bặm, đang lúi húi nhặt mấy lon sữa rỗng ở cuối chợ. Trên vai cậu là chiếc cặp sách cũ, dưới chân là đôi dép mòn gót. Đột nhiên, một tiếng hét vang lên xé tan mọi âm thanh: “Tránh ra! Nó tới rồi!” Một tên giang hồ lực lưỡng, đầu trọc, xăm trổ đầy người, lao qua sạp rau như con thú hoang. Hắn đạp đổ mẹt hàng của một bà lão, rau quả văng tung tóe. Phía sau, một nữ cảnh sát đang mang bầu — mặc sắc phục, mồ hôi ướt đẫm — đang rượt theo, hét lớn: “Thắng! Đứng lại! Tôi đã cảnh cáo anh rồi!” Tên giang hồ quay lại cười khẩy: “Cô bầu mà cũng đòi bắt tôi hả? Bộ tưởng mình là siêu nhân?” Không nói thêm lời, hắn túm tóc , ...