Buổi sáng ở sân bay Nội Bài nhộn nhịp như mọi ngày. Hành khách kéo vali, chen chúc làm thủ tục, tiếng loa thông báo chuyến bay hòa lẫn vào tiếng nói cười. Gần khu vực kiểm tra an ninh, hạ sĩ Long, một cảnh sát thuộc đội tuần tra sân bay, đang làm nhiệm vụ cùng chú chó nghiệp vụ Max – một con Becgie Đức với cái mũi thính như radar. Max được huấn luyện để phát hiện những thứ không sạch sẽ, từng giúp đội phá nhiều vụ án lớn. Hôm ấy, Max bỗng trở nên bất thường. Trong khi Long dẫn nó đi tuần tra, Max đột nhiên dừng lại, tai dựng đứng, mắt dán chặt vào một cô gái đang đứng xếp hàng ở quầy check-in. Cô gái trông khoảng hai mươi lăm tuổi, mặc váy bầu rộng rãi, tay xoa nhẹ bụng bầu nổi rõ. Cô kéo một chiếc vali nhỏ màu xanh, gương mặt bình thản, thỉnh thoảng mỉm cười với nhân viên sân bay. Không ai nghĩ cô có gì đáng nghi – chỉ là một bà bầu chuẩn bị lên chuyến bay. Nhưng Max không đồng ý. Nó bắt đầu sủa – những tiếng sủa gấp gáp, liên tục, vang vọng cả khu vực check-in. Long kéo dây xíc...