Đi công tác 1 tháng, vừa về tới nhà, chồng liền giục em rối rít: Về phòng thôi, nhớ vợ lắm rồi…ai ngờ lại là b;i k;ịch…
Đi công tác 1 tháng, vừa về tới nhà, chồng liền giục em rối rít: “Về phòng thôi, nhớ vợ lắm rồi.” Em cười, chẳng ngờ cái ôm siết đó là màn khởi đầu cho chuỗi ngày em không thể nào quên. Bởi không chỉ có chồng em đang chờ trong căn nhà ấy.
Sài Gòn, đầu tháng Năm, mưa đầu mùa bất chợt như tâm trạng một người đàn bà vừa bước ra khỏi sân bay sau một tháng trời lăn lộn công việc ở Hà Nội. Lan kéo vali, trong lòng rộn ràng. Không phải vì dự án thành công—dù đúng là nó khiến cô hãnh diện—mà vì cuối cùng cô cũng được về với mái ấm của mình. Với Tuấn, người đàn ông luôn nói yêu cô mỗi đêm trước khi ngủ.
Lan mở cửa nhà bằng vân tay, tim đập nhanh như lần đầu về thăm người yêu. Căn nhà hai tầng yên tĩnh, thoảng mùi nước lau sàn mới. Cô chưa kịp đặt vali xuống, tiếng chân chạy lộp bộp vang lên từ cầu thang.
— “Về rồi à vợ yêu!” — Tuấn ôm chầm lấy Lan như thể cả năm rồi anh chưa gặp cô. Anh siết chặt đến mức làm cô ngạt thở, rồi cười toe toét:
— “Về phòng thôi! Nhớ vợ lắm rồi!”
Lan bật cười, nép vào vai chồng. Mùi mồ hôi quen thuộc, hơi thở vội vàng, ánh mắt lấp lánh – tất cả khiến cô thấy bình yên. Cô gật đầu:
— “Chờ em tắm cái đã.”
Tuấn xị mặt như con nít, nhưng rồi gật đầu. Trong lúc Lan tắm, anh mở nhạc, pha sẵn ly nước cam để trên bàn. Những điều nhỏ nhặt như vậy, tưởng đơn giản, nhưng Lan luôn trân quý.
Tối đó, cả hai ôm nhau ngủ như chưa từng xa cách. Tuấn thủ thỉ những điều ngọt ngào, còn Lan cảm thấy may mắn. Có bao nhiêu người phụ nữ ngoài kia phải gồng gánh cả thế giới, còn cô thì có một người đàn ông luôn đứng sau mình, dịu dàng, chăm sóc.
Sáng hôm sau, Tuấn dậy sớm, tự tay làm bữa sáng: trứng chiên, bánh mì, và một ly cà phê sữa đá đúng kiểu Lan thích. Anh bảo:
— “Lấy lại sức đi, vợ làm giỏi rồi, giờ để chồng phục vụ.”
Lan cười tít mắt. Có thể người ta nói đàn ông Việt ít khi lãng mạn, nhưng chồng cô là một ngoại lệ hiếm hoi.
Nhưng hạnh phúc, đôi khi giống như miếng kính—trong suốt, đẹp đẽ, nhưng dễ vỡ hơn bao giờ hết.
Ba hôm sau, Lan phát hiện một chiếc dây buộc tóc màu đỏ kẹp dưới gối trong phòng ngủ. Không phải của cô—cô không dùng loại đó, càng không phải màu đó.
Cô cầm nó lên, nhìn một lúc lâu. Tim cô không đập mạnh, không ghen tuông, mà chỉ khẽ trầm xuống như một bản nhạc chùng. Đàn bà thường có giác quan thứ sáu. Lan không nói gì.
Tối đó, khi đang nằm gối đầu trên tay chồng, cô hỏi nhẹ:
— “Trong thời gian em đi, có ai ghé nhà mình không?”
Tuấn trả lời không chút do dự:
— “Có thằng Hưng ghé mượn cái máy khoan, còn ai nữa đâu.”
— “Ừ.” – Lan cười, nhẹ như gió.
Một tuần sau, Lan dọn lại tủ quần áo. Ở ngăn cuối, nơi cô thường cất đồ mùa đông, có một chiếc khăn quàng cổ nữ – hàng Zara, còn mới, và thoảng mùi nước hoa Versace Bright Crystal. Không phải của cô.
Lần này thì tim cô nhói lên thật. Cô ngồi phịch xuống sàn, đầu óc quay cuồng. Cô không nói gì với Tuấn. Cô chỉ lặng lẽ lướt camera an ninh lưu trữ trong ổ cứng trong góc bếp—mà Tuấn tưởng cô đã tháo từ năm ngoái.
Cô tua lại những ngày cô vắng nhà.
Và rồi cô thấy. Một người phụ nữ tóc nâu, vóc dáng thon gọn, bước vào nhà lúc 9h tối ngày thứ 15 cô đi công tác. Tuấn mở cửa, hôn lên trán người đó. Không gian không có âm thanh, nhưng hình ảnh quá rõ ràng.
Họ lên phòng ngủ. Cửa đóng lại.
Lan cảm thấy buồn nôn. Cô ngồi trên ghế, tay siết chặt con chuột máy tính. Một phần trong cô muốn đập phá, la hét, chất vấn. Nhưng một phần khác—lạnh lùng hơn—đang lên kế hoạch.
Cô không phải kiểu phụ nữ khóc lóc níu kéo. Cô yêu, nhưng không mù quáng.
Tối hôm đó, Tuấn về nhà muộn. Lan vẫn ngồi trong bếp, ánh đèn trắng hắt lên khuôn mặt vô cảm của cô. Trên bàn là hai ly nước cam. Một ly có độc.
Không phải là độc chết người. Chỉ là vài giọt thuốc ngủ hạng nặng mà bạn cô – bác sĩ nội trú – từng đưa để Lan “ngủ cho dễ” mỗi khi stress.
Tuấn uống xong, gục lên bàn sau 15 phút.
Lan lấy điện thoại của chồng. Mật khẩu là ngày cưới – vẫn như cũ. Trong thư mục “Ảnh ẩn”, có hàng chục tấm chụp cô gái ấy, cả khi ngủ lẫn khi khỏa thân.
Lan lưu lại tất cả. Rồi cô ngồi nhìn chồng ngủ say như đứa trẻ.
“Em không cần đánh ghen, không cần khóc lóc. Em sẽ để anh tự nếm quả báo từ cuộc đời này.”
Cô mở tủ, xếp quần áo vào vali. Nhưng trước khi rời đi, cô đặt lại chiếc dây buộc tóc màu đỏ lên gối. Như một lời nhắn.
Lan không bỏ đi ngay trong đêm. Cô thuê một căn hộ dịch vụ ở quận 2, rời nhà lúc 5h sáng khi Tuấn còn chưa tỉnh. Trời Sài Gòn còn xám xịt, mùi mưa hôm trước vẫn còn vương lại trên con đường Nguyễn Văn Hưởng. Lan ngồi trên xe taxi, tay siết chặt điện thoại – nơi chứa tất cả bằng chứng về sự phản bội. Cô không biết mình đang giận chồng hay giận chính bản thân vì đã tin tưởng quá nhiều.
Mấy hôm sau, Tuấn gọi, nhắn, tìm đến chỗ làm, thậm chí gọi cả cho mẹ Lan ở quê, nhưng cô chỉ nhắn một câu duy nhất:
“Cho em thời gian.”
Lan tìm đến Ngọc – bạn thân từ thời đại học, hiện đang làm trong một công ty truyền thông. Ngọc là kiểu phụ nữ từng trải, từng bị phản bội, từng ly hôn và giờ đang sống độc lập, tự tin. Khi nghe Lan kể hết mọi chuyện, Ngọc chỉ nói một câu:
— “Muốn tha thứ hay muốn rời bỏ là quyền của mày. Nhưng dù chọn gì, cũng phải là người chủ động, chứ đừng để bị dắt mũi.”
Lan gật đầu. Cô không muốn mình là nạn nhân nữa. Một tháng trời cô lặng lẽ điều tra – không phải để làm lớn chuyện, mà để hiểu thật sự con người mà cô đã chung sống 5 năm là ai.
Và rồi, một phát hiện khiến cô rơi nước mắt không phải vì đau, mà vì chua chát.
Cô gái đó – người xuất hiện trong camera, tên là Thư – nhân viên thực tập trong công ty Tuấn. Tuấn là phó giám đốc phụ trách kỹ thuật, còn Thư chỉ mới 22 tuổi, vừa ra trường.
Lan lần theo Instagram của cô gái, phát hiện nhiều tấm hình chụp “trùng hợp” trong quán cà phê mà Lan và Tuấn từng hẹn hò, thậm chí có cả ảnh bóng dáng Tuấn chụp nghiêng qua ly nước. Trong caption, Thư viết:
“Chờ anh mãi cũng chỉ là cái bóng…”
Lan đọc và ngỡ ngàng. Cô chợt hiểu ra một điều còn đau hơn cả sự phản bội thể xác: Tuấn không chỉ lên giường với người khác, anh còn khiến người ta yêu anh thật lòng.
Ngày thứ 29 sau khi rời nhà, Lan hẹn gặp Tuấn ở một quán cà phê trong hẻm yên tĩnh trên đường Lý Tự Trọng. Cô mặc váy trắng, tóc xõa nhẹ, không trang điểm nhiều – nhưng ánh mắt thì không còn là Lan của một tháng trước.
Tuấn đến, dáng vẻ tiều tụy, quần áo nhăn nhúm. Anh ngồi xuống, không nói gì. Chờ Lan lên tiếng.
— “Anh yêu cô bé đó không?” – Lan hỏi, giọng bình thản.
Tuấn không ngờ Lan hỏi thẳng đến vậy. Anh lúng túng:
— “Không… chỉ là phút yếu lòng, với lại… em đi lâu quá… anh… thấy cô đơn…”
— “Vậy nếu em cũng yếu lòng, cũng thấy cô đơn trong một tháng xa chồng, em có quyền ngủ với người đàn ông khác không?”
Tuấn cứng họng.
Lan rút từ túi ra một chiếc USB, đặt lên bàn.
— “Trong này là clip từ camera, hình ảnh trong điện thoại anh, và đoạn chat anh dỗ dành cô bé đó gọi anh là ‘chồng’. Em không muốn dùng nó. Nhưng em muốn anh biết, em không ngu.”
Tuấn cúi đầu, mặt đỏ bừng. Không biết là vì xấu hổ hay tức giận.
Lan tiếp tục:
— “Em không cần anh quỳ gối xin lỗi. Em chỉ muốn biết: từ giờ trở đi, anh có còn xứng đáng là người đàn ông mà em chọn đồng hành nữa không?”
Im lặng. Tuấn không trả lời. Anh chỉ khóc.
Nhưng nước mắt đàn ông, với Lan bây giờ, không còn sức nặng.
Một tuần sau, Lan gửi đơn ly hôn.
Không ồn ào. Không tố cáo. Không đánh ghen.
Cô rút khỏi căn nhà chung, chỉ lấy theo laptop, ít quần áo, và con mèo cưng. Tài sản – nhà đứng tên chung – cô không tranh giành. “Chồng cũ” không phải là người đáng để níu giữ.
Thời gian trôi qua. Ba tháng sau, Lan mở một quán cà phê nhỏ ở Thảo Điền – nơi có khoảng sân ngập nắng và hàng giấy hồng leo quanh ban công. Quán mang tên “Sau Mưa”, như chính câu chuyện đời cô – đã đi qua giông tố để đứng vững một mình.
Một ngày nọ, Thư – cô gái năm xưa – ghé quán. Cô mặc áo dài đi làm, dáng vẻ không còn vô tư như trong ảnh. Thư đi cùng một cô bạn. Khi thấy Lan, ánh mắt Thư sững lại.
Lan gật đầu, nở nụ cười nhẹ. Không cay nghiệt, không trách móc.
Khi Thư lấy cà phê mang đi, cô khẽ nói:
— “Em xin lỗi. Em không biết chị là ai, cho đến khi… quá muộn.”
Lan chỉ đáp:
— “Không sao. Ai cũng từng sai. Quan trọng là biết dừng lại trước khi hủy hoại chính mình.”
Thư rơi nước mắt. Cô cúi đầu, rời đi.
Lan nhìn theo, lòng không còn giận. Cô biết: tha thứ không phải cho người khác, mà là cho chính mình.
Cuối năm ấy, Lan tham gia một chương trình mentoring cho nữ doanh nhân trẻ. Trong buổi chia sẻ, có người hỏi:
— “Chị từng trải qua cú sốc nào lớn nhất trong đời không?”
Lan cười.
— “Tôi từng nghĩ mất một người đàn ông là mất cả thế giới. Nhưng hóa ra, chỉ là tôi tìm lại chính mình.”
Mọi người vỗ tay. Lan thấy lòng mình an yên.
Và ngoài ban công, hoa giấy vẫn nở rực rỡ – như chưa từng có cơn mưa nào ghé qua.