Suốt 30 ngày liền, vợ cứ đón con về là lao thẳng vào phòng tắm. Đến ngày thứ 31, tôi trốn trong tủ quần áo, qua khe hở nhìn thấy cảnh tượng khiến tôi đứng hình…
Tôi và vợ kết hôn được gần 7 năm, có một cậu con trai lên 5 tuổi. Cuộc sống gia đình bình thường, không giàu có, nhưng cũng chẳng thiếu thốn. Tôi luôn nghĩ rằng, hạnh phúc giản đơn chỉ cần cơm ngon, nhà ấm, vợ con sum vầy.
Thế nhưng, gần một tháng nay, tôi bắt đầu thấy vợ có những hành động kỳ lạ. Ngày nào cũng vậy, cứ tan làm, đón con về nhà là cô ấy vội vã chạy thẳng vào phòng tắm, thậm chí chẳng buồn trò chuyện hay ăn uống gì. Ban đầu, tôi nghĩ chắc vợ mệt, hoặc do thời tiết nóng nực nên cần tắm rửa ngay. Nhưng khi sự việc lặp đi lặp lại suốt 30 ngày liên tiếp, tôi bắt đầu thấy nghi ngờ.
Trong lòng tôi nảy sinh đủ loại suy nghĩ: Liệu vợ có gì giấu mình? Có phải cô ấy đang cố che đậy chuyện gì? Hay là… tôi không muốn nghĩ đến, nhưng một người đàn ông như tôi cũng không tránh khỏi hoang mang khi thấy vợ thay đổi bất thường.
Đêm nằm bên nhau, tôi khẽ dò hỏi:
– Em này, dạo này sao ngày nào về em cũng vào phòng tắm ngay vậy?
Vợ tôi mỉm cười, ánh mắt lảng đi:
– Chỉ là em muốn sạch sẽ, thoải mái chút thôi. Anh nghĩ gì đâu…
Câu trả lời nghe đơn giản, nhưng sự né tránh trong mắt vợ khiến tôi không thể yên lòng. Thế là đến ngày thứ 31, tôi quyết định làm một việc mà đến tận sau này, tôi vẫn nhớ mãi: Tôi nấp trong tủ quần áo, ghé mắt nhìn qua khe hở để xem rốt cuộc vợ tôi đang che giấu điều gì.
Chiều hôm đó, như thường lệ, vợ đón con về, dặn con trai ngồi chơi ngoan rồi lại tất tả chạy vào phòng tắm. Tôi nín thở, ghim mắt vào từng cử động của cô ấy.
Và rồi… cảnh tượng trước mắt khiến tôi đứng hình.
Vợ tôi không phải tắm rửa đơn thuần. Cô ấy ngồi bệt xuống sàn phòng tắm, mở vòi nước, và bắt đầu… lau sạch những vết máu trên cánh tay mình. Tôi thấy rõ từng vết thương chi chít, đỏ thẫm, như thể đã bị cứa nhiều lần. Vợ rửa vội vàng, rồi lấy thuốc sát trùng, cắn răng chịu đựng đau đớn, sau đó quấn băng thật chặt để không ai nhận ra.
Tôi lặng người, tim thắt lại. Thì ra, suốt 30 ngày qua, cô ấy âm thầm chịu đựng, giấu diếm tôi tất cả.
Tôi không kìm được nữa, lao ra khỏi tủ, ôm chầm lấy vợ. Cô ấy giật mình, gương mặt hoảng loạn, nước mắt chảy dài:
– Sao… sao anh lại ở đây? Anh thấy hết rồi à?
Tôi nghẹn ngào:
– Em bị sao vậy? Tại sao không nói với anh? Em định để anh sống trong vô tâm đến bao giờ?
Lúc ấy, vợ gục xuống, bật khóc nức nở. Giữa những tiếng nấc nghẹn, cô ấy thú nhận:
– Em bị bệnh về máu đã lâu, phải truyền và điều trị thường xuyên. Nhưng em sợ gánh nặng chi phí, sợ anh lo lắng, nên em giấu. Những vết bầm tím trên tay chính là hậu quả sau mỗi lần truyền thuốc. Em chỉ muốn tự mình chịu đựng… để anh và con không phải khổ.
Nghe những lời ấy, tôi bàng hoàng đến mức đôi chân như mất lực. Người phụ nữ đầu gối tay ấp với tôi bấy lâu, hóa ra đã chiến đấu với bệnh tật trong âm thầm, mà tôi – người chồng, lại không hề hay biết.
Tôi ôm vợ thật chặt, nước mắt rơi xuống mái tóc cô ấy:
– Em ngốc lắm! Anh thà cùng em gánh vác tất cả, chứ không bao giờ muốn em chịu đựng một mình. Gia đình là phải cùng nhau vượt qua khó khăn, chứ đâu phải chỉ chia sẻ niềm vui.
Ngày hôm sau, tôi đưa vợ đến bệnh viện để khám và bắt đầu phác đồ điều trị đúng cách. Những khoản chi phí tuy không nhỏ, nhưng tôi cảm thấy lòng mình thanh thản. Ít nhất, tôi biết rõ chuyện gì đang xảy ra, và tôi có thể cùng vợ đi qua những ngày giông bão.
Suốt thời gian đó, tôi chăm sóc vợ chu đáo hơn, cùng cô ấy chơi đùa với con, cùng nấu những bữa ăn nhẹ nhàng. Tôi muốn để vợ hiểu rằng, cô ấy không hề đơn độc. Và tôi cũng nhận ra, đôi khi chúng ta cứ nghĩ mình đủ tinh ý để hiểu người bạn đời, nhưng hóa ra lại vô tình bỏ qua những dấu hiệu thầm lặng nhất.
Câu chuyện 30 ngày kỳ lạ kia đã trở thành bài học sâu sắc cho tôi: Hôn nhân không chỉ cần tình yêu, mà còn cần sự lắng nghe, thấu hiểu, và chia sẻ chân thành. Bởi nếu không, một ngày nào đó, chúng ta có thể nhận ra mình đã vô tình để người thương nhất phải cô đơn đối mặt với nỗi đau.
Vậy là, sau tất cả, thứ tôi nhìn thấy qua khe tủ ngày hôm đó không chỉ là vết thương trên tay vợ, mà còn là vết thương trong lòng cô ấy – vết thương chỉ có thể chữa lành bằng tình yêu và sự đồng hành của gia đình.