Mẹ gọi điện bảo tôi v:a:y tiền xây nhà cho em trai, tôi từ chối thì bà m::ắ:ng: “M:ày không giúp thì khác gì ph/á h/o/ại hạnh phúc của nó”
Điện thoại vừa đổ chuông, tôi nhìn màn hình thấy chữ “Mẹ”.
Vừa bắt máy, giọng bà đã gấp gáp:– Con à, mẹ tính thế này… em trai con sắp cưới vợ rồi, mà nhà thì dột nát. Con vay hộ mẹ ít tiền để xây nhà cho nó, kẻo không có chỗ ở thì hỏng việc lớn.
Tôi sững người. Vừa mới tháng trước tôi phải trả nợ khoản vay mua xe cho chồng, trong người chẳng còn dư giả gì. Tôi ngập ngừng:
– Mẹ ơi, giờ con đang khó khăn lắm, chưa xoay xở nổi…
Chưa kịp nói hết câu, giọng bà gằn lại, lạnh buốt như dao cắt:
– Khó khăn gì? Vợ chồng con lương tháng bao nhiêu? Ăn uống tiêu xài không thiếu thứ gì, giờ có mỗi chuyện em nó cưới vợ mà cũng không lo nổi à? Mày không giúp thì khác gì phá hoại hạnh phúc của nó!
Tôi nghẹn ứ trong cổ. Từng lời như tát thẳng vào mặt. Từ khi lấy chồng đến giờ, tôi chưa từng thấy mẹ quan tâm đến tôi khó khăn thế nào, nhưng chỉ cần đến việc của em trai là bà coi như lẽ hiển nhiên tôi phải gánh vác.
Tôi run run đáp:
– Nhưng con cũng là con mẹ, sao lúc nào mẹ cũng chỉ nghĩ cho em thôi? Con còn có gia đình, có trách nhiệm riêng…
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, rồi tiếng thở dài pha lẫn trách móc:
– Tao chỉ có hai đứa con. Con gái đi lấy chồng thì coi như hết, chỉ còn nó là trụ cột của dòng họ. Mày không giúp thì sau này đừng trách mẹ bạc tình.
Tôi chết lặng. Hóa ra trong mắt mẹ, tôi chỉ là “người ngoài” sau khi bước chân về nhà chồng. Lòng tôi dậy sóng, vừa tủi vừa uất, nhưng cũng hiểu rằng, nếu tôi nhượng bộ lần này, sẽ còn nhiều lần khác, hết tiền nhà, tiền xe, rồi đến tiền sinh con cho em…
Tôi cắn răng:
– Con xin lỗi mẹ. Lần này con không thể.
Tiếng “cạch” vang lên, mẹ đã cúp máy. Tôi nhìn màn hình tối om mà nước mắt rơi lã chã. Giữa tình thân và sự công bằng, tôi vừa mất đi một phần của chính mình…
Ba ngày sau, khi tôi còn chưa kịp nguôi nỗi buồn, bất ngờ nghe tiếng gõ cửa dồn dập. Tôi mở ra thì chết sững: mẹ tôi đứng ngay trước cửa, theo sau là em trai và cô vợ sắp cưới.
Bà không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề:
– Tao nói rồi, mày không giúp là mày phá hoại hạnh phúc của em mày. Hôm nay tao đến tận nơi, mày ký vào giấy vay cho rõ ràng!
Em trai tôi thì cúi gằm mặt, không dám nhìn chị. Còn cô gái kia thì bĩu môi, ánh mắt đầy khinh bỉ.
Chồng tôi vừa đi làm về, thấy cảnh tượng ấy liền sững lại. Mẹ tôi liếc anh một cái, rồi quay sang nói như ra lệnh:
– Con cũng là rể trong nhà này, chuyện lớn chuyện nhỏ phải có trách nhiệm. Sau này có khó khăn, em nó cũng sẽ đỡ đần lại.
Tôi thấy chồng mình ngập ngừng, như muốn nói gì đó. Nhưng tôi đã cắt ngang, giọng run lên nhưng dứt khoát:
– Con đã nói không thể thì là không thể. Dù mẹ có đến tận đây cũng vậy thôi.
Bà trừng mắt, đập mạnh tập giấy xuống bàn, quát như sấm dội:
– Tao nuôi mày lớn bằng từng này, giờ chỉ nhờ mày một việc mà mày dám cãi? Mày coi tao là gì? Từ nay coi như tao không có đứa con gái này!
Nói rồi bà kéo tay em trai và cô dâu tương lai bỏ đi, để lại tôi gục xuống ghế, nước mắt chan hòa. Chồng tôi lặng lẽ đặt tay lên vai tôi, nhưng trong ánh mắt anh cũng thấp thoáng sự bất an: liệu tôi có gánh nổi sóng gió khi cả gia đình ruột thịt quay lưng?