Cứ 2 ngày/lần, mẹ chồng tôi lại dọn dẹp tủ lạnh một cách… rất kĩ, như thể muốn tiệt trùng cả cái tủ.
Tôi sống cùng mẹ chồng, bà Hạnh, trong một căn nhà nhỏ ở ngoại ô. Bà là người ngăn nắp đến mức ám ảnh, đặc biệt với cái tủ lạnh. Cứ hai ngày một lần, bà lại dọn dẹp nó như thể đang tiệt trùng phòng thí nghiệm. Mọi thứ phải sạch bóng, xếp ngay ngắn, không một vết bẩn. Bà còn ghi nhãn từng hộp thực phẩm, từ lọ mứt đến miếng thịt, không gì thoát khỏi sự kiểm soát của bà. Tôi, Linh, chỉ là một cô dâu mới, cố gắng làm quen với thói quen kỳ lạ này, dù đôi khi thấy ngột ngạt.
Hôm đó, mẹ chồng tôi đi thăm người quen ở quê, nói là sẽ vắng nhà cả ngày. Sáng sớm, bất ngờ mất điện, cả khu phố chìm trong im lặng. Tủ lạnh ngừng kêu, và tôi không nghĩ nhiều, chỉ lo cơm nước cho chồng, Nam, trước khi anh đi làm. Đến trưa, khi mở tủ lấy nước, tôi giật mình: một dòng nước đỏ sẫm rỉ ra từ ngăn đá, chảy thành vệt dài trên sàn bếp. Mùi tanh nồng xộc lên, không giống mùi thực phẩm bình thường. Tim tôi đập thình thịch, tôi mở ngăn đá ra. Bên trong, dưới lớp băng mỏng, là một túi nilon lớn, bên trong chất đầy những gói nhỏ bọc kín, thấm đẫm thứ chất lỏng đỏ ấy. Tôi hoảng loạn, vội gọi điện báo công an.
Cảnh sát đến nhanh, phong tỏa khu bếp. Nam về nhà, mặt tái mét, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Họ mở túi nilon, kiểm tra từng gói nhỏ, và tôi gần như ngất khi nghe kết quả: đó là máu động vật, chủ yếu là máu lợn và bò, được đóng gói cẩn thận như thực phẩm. Nhưng điều kỳ lạ là số lượng – hàng chục lít, quá nhiều so với một gia đình bình thường. Không có dấu hiệu phạm tội, nhưng công an vẫn điều tra vì sự bất thường.
Mẹ chồng tôi trở về vào tối muộn, bình tĩnh đến lạ khi thấy cảnh sát. Bà thừa nhận ngay: “Tôi làm việc này.” Hóa ra, bà Hạnh từng là nhân viên phòng thí nghiệm thú y trước khi nghỉ hưu. Gần đây, bà bí mật nhận làm mẫu thử nghiệm cho một phòng thí nghiệm tư nhân để kiếm thêm thu nhập. Họ gửi máu động vật để bà lưu trữ và phân tích tại nhà, nhưng vì không muốn chúng tôi lo lắng, bà giấu trong ngăn đá, dọn dẹp thường xuyên để đảm bảo không ai phát hiện. Mất điện khiến máu tan chảy, lộ ra bí mật.
Nhưng đó chưa phải tất cả. Khi công an hỏi sâu hơn, bà Hạnh tiết lộ thêm: bà không chỉ lưu trữ máu mà còn đang thử nghiệm một loại chất bảo quản mới, chưa được cấp phép. Bà làm việc này vì một người bạn cũ, chủ phòng thí nghiệm, hứa trả hậu hĩnh để vượt qua các quy định kiểm định. Công an thu giữ toàn bộ mẫu máu và chuyển vụ việc lên cấp cao hơn để điều tra về vi phạm đạo đức nghề nghiệp.
Nam sững sờ, còn tôi không biết nên cảm thấy nhẹ nhõm hay bất an. Mẹ chồng tôi không phạm tội nghiêm trọng, nhưng sự lạnh lùng trong cách bà che giấu mọi thứ khiến tôi rùng mình. Từ đó, mỗi lần mở tủ lạnh, tôi không thể không kiểm tra ngăn đá, sợ rằng còn một bí mật nào khác đang chờ được tan ra.