Chi tiêu hết 18 triệu/tháng, vợ bị chồng m/ắ/ng x/ối x/ả “cô đem về nuôi cả họ nhà cô à mà tháng tiêu ngần ấy”
Lan vừa lĩnh lương, ngồi cẩn thận ghi chép lại chi tiêu cả tháng: tiền nhà 4 triệu, tiền điện nước 1,2 triệu, tiền ăn uống hết 6 triệu, rồi học phí con, tiền sữa bỉm, tiền đi lại… tổng cộng 18 triệu. Cô thở dài, số tiền đâu có dư dả gì, vậy mà lát nữa chắc lại đến “giờ kiểm tra” của chồng.
Đúng như cô lo, tối hôm đó Hùng – chồng Lan – nhìn bảng chi tiêu rồi sa sầm mặt:
– “Cô đem về nuôi cả họ nhà cô à mà tháng tiêu ngần ấy? 18 triệu chứ ít gì! Cô có biết tôi còng lưng làm ra từng đồng không?”
Lời mắng như dao cứa. Lan run run giải thích:
– “Anh xem đi, tất cả đều là sinh hoạt thiết yếu. Con học thêm, bố mẹ ốm cũng cần thuốc men. Em không hề tiêu xài cho riêng mình…”
Nhưng Hùng chẳng buồn nghe, anh ta ném quyển sổ xuống bàn, giọng gằn lại:
– “Thế này thì có mà cả đời không ngóc đầu lên nổi. Tôi làm chồng cô, chứ không phải cái máy in tiền!”
Lan lặng người. Nước mắt chảy dài nhưng cô vẫn cố nhẫn nhịn. Đêm hôm đó, cô ôm con vào lòng, đầu óc quay cuồng: liệu có phải mình thật sự hoang phí, hay là chồng đang cố tình đổ hết trách nhiệm lên vai mình?
Ngày hôm sau, trong lúc dọn lại sổ sách, Lan tình cờ phát hiện thẻ tín dụng của Hùng với những khoản chi lạ: vài triệu cho bia rượu, bạn bè, thậm chí cả những món đồ xa xỉ. Tim cô nhói lên. Thì ra, người luôn mắng cô “ăn tiêu hoang phí” lại chính là người không kiểm soát nổi bản thân.
Lan ngồi bất động một lúc lâu rồi cười nhạt. Cơn mưa ngoài trời xối xả, giống hệt như nỗi lòng cô lúc này. Và trong đầu, lần đầu tiên, hiện lên ý nghĩ: “Nếu đã coi vợ như kẻ ăn bám, thì có lẽ mình phải cho anh ta thấy, một người đàn bà biết tự đứng dậy sẽ đáng sợ thế nào…”
Lan ngồi lặng, bàn tay run run cầm tờ sao kê thẻ tín dụng. Những khoản chi mập mờ của Hùng như từng nhát dao đâm vào lòng. Cô nghĩ đến bao tháng ngày mình nhẫn nhịn, chịu đựng, gồng gánh chi tiêu để giữ gia đình yên ổn. Vậy mà chỉ nhận lại những lời mắng xối xả.
Tối đó, khi Hùng vừa đặt bát cơm xuống bàn, Lan đẩy tờ sao kê tới trước mặt chồng, giọng lạnh lùng:
– “Anh nói em hoang phí, vậy còn đây là gì? Tiền nhậu nhẹt, quà cáp cho bạn bè, thậm chí cả cái đồng hồ hơn chục triệu… Em nuôi ai à? Hay chính anh mới là người đang lấy mồ hôi nước mắt của gia đình để khoe mẽ bên ngoài?”
Hùng sững sờ, rồi vội gằn giọng:
– “Cô… cô dám lục đồ tôi à? Đàn bà biết gì chuyện làm ăn!”
Lan nhìn thẳng, ánh mắt không còn sợ hãi:
– “Chuyện làm ăn? Hay là chuyện sĩ diện? Anh coi vợ như kẻ ăn bám, nhưng ai là người nai lưng chăm con, xoay sở từng đồng để nhà này không thiếu ăn? Nếu anh còn tiếp tục coi thường, thì đừng trách ngày mai em dọn ra khỏi nhà cùng con.”
Không khí đặc quánh lại. Hùng đỏ bừng mặt, vừa tức giận vừa chột dạ. Anh ta chưa bao giờ thấy Lan dám nói dõng dạc đến vậy.
Đêm ấy, Hùng thức trắng. Lan cũng vậy. Nhưng khác với những lần trước, lần này cô không còn khóc nữa. Trong đầu Lan, một kế hoạch mới dần hiện rõ: cô sẽ tự đứng vững bằng chính công việc của mình, không còn phụ thuộc vào Hùng. Và nếu một ngày nào đó anh ta vẫn không chịu thay đổi, cô sẽ rời đi mà không ngoảnh lại.
Ánh bình minh lên, căn nhà vẫn im lìm, nhưng giữa vợ chồng họ, một cơn bão thật sự đã bắt đầu.
Sau buổi tối đó, Lan không còn dè dặt như trước. Cô bắt đầu lên kế hoạch riêng: xin làm thêm công việc buổi tối, dành dụm từng đồng cho mình và con. Hùng thì vẫn quen thói, tiêu pha bên ngoài, về nhà lại mặt nặng mày nhẹ. Anh ta không hề biết rằng Lan đã lặng lẽ tách tiền lương ra, gửi vào tài khoản riêng.
Một hôm, Hùng lại nổi đóa khi nhìn bàn ăn chỉ có vài món giản dị:
– “Cô tiết kiệm kiểu gì mà ăn uống kham khổ thế này? Bộ muốn tôi mang tiếng bỏ đói vợ con à?”
Lan ngẩng lên, điềm tĩnh:
– “Tiền anh đem đi bao bạn, mua đồ hiệu… thì còn đâu để bữa cơm thịnh soạn nữa. Nhưng anh yên tâm, con tôi không đói đâu. Em lo được.”
Hùng sững lại, lần đầu tiên anh thấy vợ không khóc, cũng không thanh minh, mà chỉ nói thẳng, rõ ràng.
Những ngày sau, Lan tập trung làm việc, ít phụ thuộc vào chồng. Cô đưa con đi học, đưa đón bằng chiếc xe máy cũ kỹ nhưng gương mặt lại rạng rỡ hơn xưa. Trong khi đó, Hùng bắt đầu rơi vào cảnh nợ nần: bạn bè không trả lại tiền, khoản tín dụng cũng đến hạn. Anh cuống cuồng, ngửa tay về phía vợ.
Lan bình thản đặt lên bàn một cuốn sổ tiết kiệm đứng tên mình và con. Rồi cô nhìn Hùng, ánh mắt sắc lạnh:
– “Anh từng nói em hoang phí, từng coi em như gánh nặng. Giờ thì nhìn đi, ai mới là người không biết giữ tiền cho gia đình? Đây là khoản em dành dụm, nhưng không phải để trả nợ sĩ diện cho anh. Nó là của con. Nếu anh còn muốn giữ mái ấm này, hãy học cách sống có trách nhiệm đi.”
Hùng á khẩu. Bao năm nay, anh quen với việc quát tháo, đổ lỗi. Lần đầu tiên, anh nhận ra người phụ nữ mình coi thường mới chính là chỗ dựa thật sự.
Lan quay đi, bế con vào phòng. Trước khi khép cửa, cô chỉ buông một câu:
– “Còn cơ hội hay không… tùy anh.”
Căn nhà im phăng phắc. Hùng ngồi thụp xuống ghế, lần đầu cảm nhận rõ rệt nỗi sợ mất vợ, mất con. Và cũng là lần đầu, anh phải tự hỏi: liệu mình có đủ dũng khí để thay đổi, hay để mọi thứ trôi tuột khỏi tay?