Vừa ký đơn l/y h/ôn, mẹ chồng trao ngay biệt thự 50 tỷ cho tiểu ba – rồi tá/i m/ặt khi nghe giúp việc nói một câu…

 


Ngôi biệt thự giữa trung tâm Hà Nội sáng rực ánh đèn. Hôm ấy, là ngày Thu ký vào tờ đơn ly hôn, khép lại cuộc hôn nhân kéo dài 7 năm đầy nước mắt.

Cô bước ra khỏi căn phòng lạnh lẽo, lòng nặng trĩu. Bảy năm làm dâu nhà họ Trần, cô từng nghĩ chỉ cần hết lòng thì sẽ được đền đáp. Nhưng cô đã nhầm – tình yêu của người đàn ông tên Nam, chồng cô, vốn chẳng đủ kiên định trước cám dỗ, còn mẹ chồng thì chưa bao giờ xem cô là người nhà.

Người phụ nữ ấy – bà Hòa – từng là doanh nhân nổi tiếng. Từ khi Thu bước chân về làm dâu, bà luôn khinh khỉnh:
– Nhà tôi đâu thiếu con dâu. Có người giỏi hơn, xinh hơn cô đầy ngoài kia!

Thu nhẫn nhịn, làm tròn bổn phận, chăm sóc Nam, chăm cả mẹ chồng khi bà bệnh. Cô nghĩ rồi một ngày bà sẽ hiểu tấm lòng mình. Nhưng khi Nam ngoại tình với cô thư ký trẻ, bà Hòa không những không trách con trai, mà còn mắng ngược lại con dâu:
– Đàn ông thành đạt ai mà chẳng có chỗ “giải khuây”. Cô làm vợ mà không giữ được chồng, lỗi là ở cô!

Thu không khóc, chỉ lặng lẽ gom đồ. Cô biết, khi niềm tin đã vỡ, chẳng có gì hàn gắn được nữa.

Sáng hôm ấy, tại văn phòng công chứng, hai người đặt bút ký. Nam không một lần nhìn cô, chỉ vội vã rút ra ngoài nghe điện thoại. Giọng anh hạ thấp, ngọt ngào:
– Em đợi anh nhé, xong việc anh qua ngay. Biệt thự anh hứa sẽ làm quà cho em, mẹ anh cũng đồng ý rồi.

Câu nói đó như nhát dao cuối cùng. Thu khẽ cười – nụ cười của người đã hết nước mắt.

Buổi chiều, tại nhà họ Trần, bà Hòa tổ chức tiệc nhỏ. Cô tiểu tam tên Linh – cô gái mới ngoài hai mươi, váy đỏ lộng lẫy, môi cười rạng rỡ. Bà Hòa nắm tay Linh âu yếm như con gái ruột:
– Từ nay con là người nhà này. Biệt thự ở ven hồ anh Nam đứng tên, mẹ đã bảo sang cho con.

Linh ôm chặt bà, rưng rưng cảm ơn. Còn Nam, ánh mắt lấp lánh tự mãn.

Bên góc nhà, bà giúp việc tên Hạnh – người đã làm việc ở đây hơn mười năm – lặng lẽ quan sát. Bà nhìn quanh, thấy Thu đứng ngoài cổng, im lặng như tượng đá.

Tiệc tàn, mọi người ra về. Bà Hòa hí hửng mở rượu vang, nâng ly:
– Hôm nay, nhà ta đón dâu mới. Mẹ tin con Linh sẽ mang lại hạnh phúc cho Nam hơn cái thứ “cũ kỹ” kia.

Cả nhà cười rộ. Nhưng đúng lúc ấy, bà Hạnh đặt ly trà xuống bàn, chậm rãi nói:
– Bà ơi, tôi không dám xen vào chuyện chủ, nhưng có điều này… nếu bà biết, chắc bà sẽ không cười nổi.

Bà Hòa nhíu mày:
– Bà nói gì vậy?

Bà Hạnh nhìn Linh, giọng run run:
– Cô Linh này… chính là người từng làm ở công ty con trai bà, đúng không? Hồi đó, cô ấy đến xin việc, nhưng bị từ chối vì hồ sơ giả. Tôi nhớ rõ lắm – vì tôi từng thấy cô đứng ở cổng, chửi thầm cậu Nam và cả bà nữa…

Căn phòng bỗng im phăng phắc. Linh tái mặt, vội chen vào:
– Bà nhớ nhầm rồi!

Nhưng bà Hạnh rút từ túi áo ra một chiếc điện thoại cũ, mở đoạn ghi âm. Trong đó là giọng Linh – đầy cay nghiệt:

“Rồi tao sẽ khiến mẹ con nhà họ Trần phải quỳ dưới chân tao. Chúng mày dám coi thường tao à?”

Nam đứng bật dậy, mặt cắt không còn giọt máu. Bà Hòa sững sờ, bàn tay run rẩy làm rơi ly rượu xuống nền gạch.

– Cái… cái gì thế này? – bà lắp bắp.

Bà Hạnh thở dài:
– Tôi định không nói, nhưng sáng nay cô Thu ghé qua, cô ấy gửi lại tôi chiếc điện thoại này, bảo: ‘Nếu mẹ chồng và chồng con vẫn không tỉnh ngộ, cô hãy đưa cho họ nghe.’

Bà Hòa choáng váng. Bà nhớ lại những lần Thu chăm sóc mình khi nằm viện, thức trắng đêm đút cháo. Còn Linh – chỉ mới vài tiếng trước thôi – vừa trơ tráo hỏi bà: “Bà có định sang cả công ty cho con không?”.

Tất cả những lời ngọt ngào, ân cần của cô ta bỗng trở nên ghê rợn.

Nam nhìn Linh, nghiến răng:
– Cô dám lừa tôi?

Linh bật cười chua chát:
– Anh tưởng tôi yêu anh à? Tôi chỉ muốn cái biệt thự 50 tỷ thôi. Giờ xong rồi, anh giữ lấy mà ở với mẹ anh đi!

Cô ném lại chìa khóa rồi bước ra, để lại căn phòng hoang mang, lặng ngắt.

Bà Hòa ngồi sụp xuống ghế, nước mắt trào ra. Bà nhìn người giúp việc run rẩy:
– Bà Hạnh, bà nói xem… tôi đã làm gì sai?

Bà Hạnh khẽ đáp:
– Sai của bà không phải là thương con, mà là mù quáng đến mức đạp đổ người thật lòng. Cô Thu là người hiền, cô ấy chỉ cần được yêu thương thôi, chứ chẳng cần biệt thự nào cả.

Lúc ấy, ngoài cổng vang lên tiếng xe. Thu trở lại, tay cầm vài tờ giấy. Cô đặt lên bàn, giọng bình thản:
– Đây là hợp đồng chuyển nhượng căn biệt thự. Em đã ký hoàn tất, tài sản vẫn mang tên mẹ, chưa sang cho ai. Em biết anh Nam sẽ cần nó, nên giữ lại. Dù sao, em cũng không muốn căn nhà này mang điềm xấu.

Nói rồi, cô cúi chào mẹ chồng, ánh mắt không hận thù, chỉ đầy xót xa. Bà Hòa bật khóc, nắm lấy tay con dâu cũ:
– Con… con tha cho mẹ! Mẹ sai rồi, con ơi!

Nam quỳ xuống, nức nở:
– Anh xin lỗi, Thu à…

Nhưng cô chỉ lắc đầu, mỉm cười:
– Em tha thứ, nhưng không quay lại đâu. Em đã học được rằng, lòng tốt chỉ nên trao cho người xứng đáng.

Nói xong, cô bước ra khỏi cánh cổng lớn. Gió thổi qua, mang theo tiếng chuông gió leng keng nơi hiên nhà – như khúc tiễn biệt của một người phụ nữ từng bị tổn thương, nhưng vẫn chọn rời đi trong nhân hậu và kiêu hãnh.

Còn trong biệt thự 50 tỷ ấy, bà Hòa ngồi lặng, đôi mắt đẫm lệ. Bà hiểu rằng, đôi khi, mất đi một người con dâu hiền mới là mất mát lớn nhất của đời người.

Bài đăng phổ biến

Vừa Sinh Ra Đã Bị Gia Đình Giàu Có Ruồng Bỏ Vì Vết Bớt, Sự Thật Động Trời Phía Sau Khiến Ai Cũng S;ốc

Cắm cҺιếc tăm Ьȏпg vào lọ dầu gιó, mẹo пҺỏ xử lý mọι rắc rṓι пҺà aι cũпg tҺícҺ

TҺầп ƌồпg Ấп Độ tιȇп trι 6 ƌιḕu vḕ пăm 2024, ƌιḕu cuṓι cùпg kҺιếп пҺιḕu пgườι lo lắпg

“Ba ngày nghỉ, cả nhà mình đi Hạ Long, cho biết Vịnh đẹp thế nào!” – anh Quý cười lớn, đôi mắt lấp lánh niềm vui hiếm hoi

‘Ngã ngửa’ khi phát hiện vợ đi tập yoga trong… nhà nghỉ