Vợ làm tổng đại lý hoa quả ở Chợ Long Biên, ngày nào cũng đi sớm về khuya, tôi ở nhà đưa con đi học rồi cơm nước, cứ tưởng vợ đi làm vất vả

 


Tôi tên Hải, 36 tuổi, làm nhân viên văn phòng ở Gia Lâm – Hà Nội.

Vợ tôi là Lan, buôn hoa quả ở Chợ Long Biên. Ngày nào cô ấy cũng dậy từ 2–3h sáng, chạy xe tải nhỏ ra chợ lấy hàng, rồi đến trưa mới về.
Mỗi chiều, Lan lại bảo có khách tỉnh nhập hàng, nên thường về nhà rất muộn, lúc nào người cũng phảng phất mùi hoa quả chín.

Tôi thương vợ lắm.
Nhiều người đàn ông khác ra chợ phụ vợ, còn tôi chỉ biết nấu cơm, đưa đón con, lau nhà, giặt giũ.
Lan bảo:

“Anh cứ ở nhà chăm con là em biết ơn lắm rồi, buôn bán cực nhưng được cái tự do.”

Tôi tin. Suốt ba năm trời, không một lần nghi ngờ.

Cho đến một tối cuối tháng Bảy, Hà Nội mưa lớn, phố chợ Long Biên ngập sâu gần nửa bánh xe, Lan nhắn tin:

“Anh đừng đón, em tự về, mưa to lắm.”

Không hiểu sao hôm ấy, tôi lại thấy lòng bất an.
Tôi lấy áo mưa, chạy xe ra chợ. Đến nơi, chợ tối om, chỉ còn vài sạp thắp đèn vàng vọt. Tôi gọi điện — Lan tắt máy.
Khi tôi vừa rẽ qua ngõ 189 Hồng Hà, ánh đèn xe chiếu lên một hình ảnh khiến tim tôi như bị bóp nghẹt.

Lan đang ngồi trong chiếc xe bán tải màu bạc, không hề chất hoa quả nào.
Cạnh cô là một người đàn ông lạ mặt, mặc sơ mi trắng, tay đặt trên vai Lan. Cả hai đang cười nói thân mật, chốc chốc Lan lại rót rượu ra ly.
Không có cảnh buôn bán, không có thùng hàng nào.
Chỉ có rượu, thịt nướng, và một cái chăn mỏng vắt ở ghế sau.

Tôi đứng sững, mưa tạt lạnh buốt, không tin nổi mắt mình.
Người vợ mà tôi vẫn nghĩ đang vất vả giữa chợ đêm lại đang ngả đầu lên vai một người khác.

Tôi lặng lẽ quay đi, tay run bần bật.
Đêm đó, Lan về nhà, quần áo ướt sũng, mùi rượu thoang thoảng.
Cô cười:

“Hôm nay khách mời ăn tối ở bãi, mưa quá nên về muộn.”

Tôi chỉ hỏi:

“Khách nào, anh tên gì, xe bán tải màu bạc phải không?”

Lan chết lặng, mặt tái đi, rót vội cốc nước.
Sau vài phút im lặng, cô thừa nhận — người đàn ông ấy là Chủ mối hàng từ Lào Cai, cũng là người từng cho cô vay vốn hồi mới mở đại lý.
Cô bảo “chỉ là bữa rượu cảm ơn”, nhưng ánh mắt không dám nhìn thẳng.

Tôi im, không gào, không mắng.
Chỉ đưa cho cô tờ giấy chuyển khoản 300 triệu, khoản tiền tôi âm thầm gom góp 3 năm qua.
Tôi nói:

“Anh từng nghĩ em cực khổ vì muốn lo cho con, nào ngờ anh chỉ là người trông nhà giúp.
Giờ anh trả lại em tất cả – cả tự do, cả mối làm ăn.”

Một tuần sau, Lan chuyển khỏi nhà.
Nhưng cú twist là 3 tháng sau, khi cơ quan điều tra về vụ buôn lậu hoa quả nhập lậu ở chợ Long Biên, tôi thấy tên cô ta trong danh sách bị triệu tập với vai trò người trung gian hợp thức hóa hàng hóa giả.

Người đàn ông ngồi cạnh trong xe hôm đó chính là đầu mối đường dây ấy.
Và hóa ra, cái “tổng đại lý hoa quả” mà Lan vẫn khoe khắp nơi — chỉ là bình phong cho phi vụ rửa tiền và nhập lậu.

Còn tôi, người chồng “ở nhà chăm con”, lại trở thành nhân chứng giúp công an phá án.
Giờ đây, mỗi lần đi qua chợ Long Biên, nghe tiếng rao đêm “xoài Thái, cam Cao Phong đây”, tôi chỉ thấy nhói lòng.
Không phải vì mất vợ, mà vì tôi đã mất đi niềm tin – thứ quý nhất của một người đàn ông dành cho người mình thương.

Bài đăng phổ biến

Vừa Sinh Ra Đã Bị Gia Đình Giàu Có Ruồng Bỏ Vì Vết Bớt, Sự Thật Động Trời Phía Sau Khiến Ai Cũng S;ốc

Cắm cҺιếc tăm Ьȏпg vào lọ dầu gιó, mẹo пҺỏ xử lý mọι rắc rṓι пҺà aι cũпg tҺícҺ

TҺầп ƌồпg Ấп Độ tιȇп trι 6 ƌιḕu vḕ пăm 2024, ƌιḕu cuṓι cùпg kҺιếп пҺιḕu пgườι lo lắпg

“Ba ngày nghỉ, cả nhà mình đi Hạ Long, cho biết Vịnh đẹp thế nào!” – anh Quý cười lớn, đôi mắt lấp lánh niềm vui hiếm hoi

‘Ngã ngửa’ khi phát hiện vợ đi tập yoga trong… nhà nghỉ