Ngôi biệt thự rộng lớn nằm ở vùng ngoại ô vốn nổi tiếng vì sự sang trọng và kín cổng cao tường. Chủ nhân của nó – ông Hùng, một tỷ phú trong giới bất động sản – nổi tiếng là người nghiêm khắc, kỷ luật và đặc biệt coi trọng danh dự gia đình. Trong nhà ông, mọi việc đều phải gọn ghẽ, ngăn nắp, không được phép có điều tiếng lọt ra ngoài.
Sáng hôm ấy, ông Hùng trở về nhà sớm hơn thường lệ. Lẽ ra ông đang ở sân bay, chuẩn bị cho chuyến công tác ba ngày, nhưng chuyến bay bị hoãn. Chiếc xe sang dừng trước cánh cổng sắt đen nặng nề. Ông đẩy cửa bước vào, lòng chỉ nghĩ đến việc ăn bữa sáng cùng con trai nhỏ – đứa bé ông yêu thương nhất.
Nhưng ngay khi bước qua bậc tam cấp, ông cảm thấy có gì đó khác lạ. Không khí trong nhà im ắng hơn thường ngày, song lại vang lên đâu đó tiếng cười khúc khích của trẻ nhỏ xen lẫn âm thanh thì thầm từ phía phòng khách phụ.
Ông Hùng bước chậm rãi, dặn mình giữ im lặng để quan sát. Càng đến gần, ông càng sững sờ. Qua khe cửa khép hờ, ông nhìn thấy chị Mai – người giúp việc – đang ngồi trên ghế, bế con trai ông trên tay. Nhưng điều khiến ông chết lặng là: đứa trẻ đang bú sữa từ chính bầu ngực của chị.
Đôi môi nhỏ của đứa bé chúm chím, bàn tay bấu chặt lấy áo chị Mai. Còn chị, ánh mắt đầy dịu dàng, khẽ vuốt tóc nó như một người mẹ thực thụ.
Một cơn choáng ập đến, ông Hùng đứng chết trân. Hàng loạt câu hỏi lướt qua đầu:
“Tại sao lại như vậy? Vợ ta đâu? Con ta thiếu gì mà phải bú nhờ người giúp việc? Hay… có điều gì khác?”
Ông hít sâu, bước vào trong. Tiếng cửa bật mở khiến chị Mai giật nảy mình, vội che ngực, mặt cắt không còn giọt máu.
– Cô… cô đang làm cái gì vậy hả?! – giọng ông Hùng trầm đục, đầy phẫn nộ.
Đứa trẻ sợ hãi, òa khóc thét lên.
– Tôi… tôi xin lỗi ông… – chị Mai run rẩy, nước mắt tràn ra. – Cậu bé khóc suốt, không chịu ăn, sữa ngoài không hợp. Tôi… tôi chỉ sợ con đói thôi ạ…
– Cô nghĩ tôi tin sao? – ông gầm lên, đập mạnh tay xuống bàn, ly pha lê vỡ tan tành.
Tiếng động khiến bà Hạnh – vợ ông Hùng – từ trên tầng bước xuống. Bà mặc bộ váy ngủ mỏng tang, ánh mắt còn ngái ngủ, nhưng điều khiến ông chết lặng là người đàn ông lạ mặt trong áo sơ mi trắng đi ngay sau bà, vẻ bối rối và vội vàng.
Không khí đóng băng. Ông Hùng nhìn họ, đôi mắt đỏ ngầu.
– Cái gì đây? – ông gằn từng chữ. – Còn chưa đủ nhục nhã sao mà để người ngoài xuất hiện giữa ban ngày ban mặt trong nhà tôi?
Bà Hạnh thản nhiên vuốt tóc:
– Anh đừng làm ầm lên. Đây là bác sĩ riêng của tôi, đến kiểm tra sức khỏe thôi.
– Bác sĩ mà ở trong phòng vợ tôi từ sáng sớm? – ông Hùng hét lên. – Cô nghĩ tôi ngu sao?
Chị Mai vội quỳ xuống, nước mắt giàn giụa:
– Ông ơi, xin ông đừng trách bà… thật ra…
– Cô im đi! – bà Hạnh quát lớn, giọng lạc đi vì sợ hãi.
Nhưng đã muộn. Ông Hùng quay phắt sang chị Mai, nghiến răng:
– Cô nói đi, “thật ra” là sao?
Chị Mai run rẩy:
– Đứa bé… không phải… không phải con ruột của bà Hạnh đâu ạ.
Không gian sụp đổ. Ông Hùng nhìn chị Mai không chớp mắt.
– Cô nói cái gì?!
– Khi bà mang thai được ba tháng thì… bị sảy. Ông lúc đó đang công tác dài ngày. Vì sợ ông nổi giận, bà nhờ tôi giữ bí mật, rồi nhờ người quen xin một đứa bé sơ sinh ở trại trẻ về nuôi. Tôi… tôi chỉ biết thương đứa nhỏ, vì nó cũng là con tôi ngày xưa – tôi sinh non, nó mất. Tôi không nỡ nhìn đứa bé đói nên mới…
Giọng chị nghẹn lại. Ông Hùng choáng váng, loạng choạng suýt ngã.
– Cô nói… nó là con cô sao?
– Vâng, tôi sinh ra nó, nhưng phải cho đi vì nghèo. Đến khi bà Hạnh xin nó về, tôi mới biết đó chính là đứa con thất lạc của mình. Tôi xin bà cho ở lại làm giúp việc để được gần con…
Tiếng đồng hồ trong phòng khách tích tắc vang lên lạnh lẽo. Bà Hạnh tái mặt, cố gào lên phủ nhận:
– Đừng nghe cô ta bịa! Tất cả là dối trá!
Nhưng đứa trẻ bất ngờ quay lại, với tay về phía chị Mai, miệng bi bô:
– Mẹ… mẹ ơi…
Khoảnh khắc ấy, ông Hùng thấy mình như bị đâm một nhát chí mạng. Cả thế giới quanh ông sụp đổ. Tài sản, danh vọng, sự nghiêm khắc suốt đời gìn giữ – bỗng hóa thành trò cười cay đắng.
Ba ngày sau, cánh cổng sắt của biệt thự khép lại. Bà Hạnh biến mất, người ta nói bà đã ra nước ngoài. Ông Hùng lặng lẽ làm thủ tục nhận chị Mai làm mẹ hợp pháp của đứa trẻ và cho cô một căn nhà nhỏ bên cạnh biệt thự.
Căn biệt thự ven ngoại ô từ đó không còn tiếng cười trẻ con, chỉ còn lại tiếng gió rì rào qua hàng cây, mang theo dư âm của một bí mật không bao giờ được nhắc lại.