Khi tôi nói sẽ cưới, mẹ tôi vui lắm, dồn hết tâm huyết chuẩn bị sính lễ, chỉ sợ nhà gái nghĩ nhà trai sơ sài.
Tôi tên là Nam, con trai trưởng, cũng là cháu đích tôn trong dòng họ.
Từ nhỏ, tôi được mẹ yêu thương và dạy dỗ kỹ lưỡng. Mẹ tôi – bà Hạnh – là người phụ nữ kỹ tính, cứng rắn nhưng sống rất tình nghĩa. Cả đời bà chưa bao giờ làm điều gì tùy hứng.Năm tôi 28 tuổi, tôi quen Lan, cô gái hiền lành, làm kế toán ở công ty xuất nhập khẩu. Gia đình Lan ở cùng tỉnh, gia giáo, nề nếp. Hai bên qua lại, mọi chuyện đều thuận lợi.
Khi tôi nói sẽ cưới, mẹ tôi vui lắm, dồn hết tâm huyết chuẩn bị sính lễ, chỉ sợ nhà gái nghĩ nhà trai sơ sài.
Bà đích thân chọn từng mâm lễ, đặt “lễ đen” đủ đầy: vàng, tiền mặt, bánh cốm, trầu cau, trà rượu… tổng giá trị lên đến gần 700 triệu đồng – với bà, đó là chuyện bình thường.
“Con trai trưởng lấy vợ, lễ phải chu đáo, để con cháu sau này còn được nhờ phúc,” mẹ tôi nói.
Ngày ăn hỏi, cả họ nhà tôi kéo nhau sang nhà gái.
Không khí rộn ràng, tiếng pháo nổ, trống phách vui vẻ. Tôi thì chỉ hồi hộp mong nhìn thấy Lan trong tà áo dài đỏ thắm.
Nhưng khi mọi người vừa đặt sính lễ lên bàn thờ gia tiên, tôi để ý mẹ tôi bỗng đứng lặng, mặt tái mét, đôi mắt nhìn chằm chằm vào con gà luộc được đặt chính giữa mâm cúng.
Con gà ấy trông bình thường với tôi – chỉ là một con gà vàng óng, cánh xếp ngay ngắn, miệng ngậm bông hoa đỏ.
Nhưng mẹ tôi bỗng run rẩy, rụt tay lại, giọng khẽ nhưng lạnh buốt:
– Xin lỗi… lễ này, chúng tôi không thể tiếp tục.
Cả nhà gái ngỡ ngàng. Lan sững sờ, nước mắt trào ra:
– Mẹ… con… con làm gì sai sao ạ?
Bố mẹ cô đỏ mặt vì xấu hổ, người nhà tôi cũng hoang mang.
Mẹ tôi cúi đầu chào rồi kéo tay tôi đứng dậy.
– Về thôi, Nam. Hôn sự này dừng lại ở đây.
Không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Không ai dám hỏi, vì ánh mắt mẹ tôi khi ấy không giống người bình thường – vừa sợ hãi, vừa đau đớn, như thể vừa nhìn thấy thứ gì kinh khủng.
Về đến nhà, cả họ kéo đến hỏi.
Bố tôi giận run người:
– Bà làm nhục cả dòng họ! Lý do gì mà giữa lễ ăn hỏi lại bỏ đi như vậy?
Mẹ tôi im lặng thật lâu, rồi run rẩy lấy trong tủ ra một tấm ảnh cũ đã ố vàng.
– Ông có nhớ… ngày xưa, tôi từng kể về con gà “ngậm dao” không?
Mọi người nhìn nhau khó hiểu.
Mẹ tôi nghẹn giọng kể:
“Năm tôi 17 tuổi, ở làng bên có một vụ án mạng. Cô dâu nhà đó ch.ết ngay trong lễ cưới, miệng còn ngậm bông hoa đỏ. Người ta bảo do cô ấy lấy nhầm người, phạm vào lời nguyền của dòng họ từng hại người. Trên bàn thờ khi ấy cũng có một con gà luộc giống hệt hôm nay – nhưng khi tắt hương, người ta phát hiện trong bụng con gà có giấu một con dao găm nhỏ, lưỡi hướng ra ngoài. Kể từ đó, nhà ấy tuyệt tự 3 đời. Tôi từng chứng kiến tận mắt.”
Bà dừng lại, rưng rưng nước mắt:
– Hôm nay, nhìn con gà trên bàn thờ nhà gái, tôi thấy vết khâu dài trên bụng gà, chính là dấu hiệu người ta nhét vật tà vào trong. Tôi linh cảm có điềm dữ. Không biết họ cố tình hay vô ý, nhưng nếu để lễ ăn hỏi thành, tai họa sẽ giáng xuống cả hai nhà. Tôi không thể để con trai mình rơi vào vòng ấy.
Không khí trong nhà im phăng phắc.
Một lát sau, bác trưởng họ – người vốn không tin chuyện tâm linh – thở dài:
– Bà Hạnh nói không sai đâu. Tôi vừa hỏi lại mấy người bên đó, đúng là họ nhờ thầy “làm lễ giữ duyên” bằng cách khâu vật trấn vào bụng gà…
Tin ấy khiến cả họ chết lặng.
Nếu mẹ tôi không tinh ý, lễ vật ấy đã được dâng lên bàn thờ tổ tiên nhà tôi – đồng nghĩa với việc mang vận xui, tà khí về dòng họ.
Vài ngày sau, nhà gái chủ động sang xin lỗi, thừa nhận mọi chuyện.
Họ bảo chỉ vì muốn “giữ tình duyên cho con gái” nên nghe lời thầy làm phép.
Mẹ tôi chỉ thở dài:
– Tôi không trách, chỉ mong các người đừng tin vào những điều làm trái đạo. Hạnh phúc không đến từ bùa phép, mà từ lòng người ngay thẳng.
Hôn lễ hủy, Lan đau lòng nhưng vẫn nhắn tin xin lỗi.
Tôi chỉ biết đáp: “Không ai có lỗi cả, chỉ là ông trời không định.”
Một năm sau, tôi gặp Mai – một cô giáo tiểu học giản dị, hiền lành.
Ngày cưới tôi, mẹ vẫn là người chọn lễ vật, chuẩn bị chu đáo.
Trước giờ đón dâu, bà cười hiền, dặn nhỏ:
– Lần này, con gà trên bàn thờ phải là gà trống tơ, do chính tay mẹ luộc. Gà ấy tượng trưng cho sự chân thành, không tà khí.
Tôi gật đầu, siết tay mẹ.
Nhờ linh cảm và sự cẩn trọng của bà, nhà tôi tránh được một tai họa khó lường.
Người làng kể lại mãi, gọi mẹ tôi là “bà Hạnh cứu họ Nguyễn”.