Bố chồng nhìn chằm chằm lúc tôi cho con t;;i mẹ, nhắc thì ông nói “T;;ao chỉ muốn nhìn cháu ăn sữa thôi thì có làm sao”
Tôi sinh con đầu lòng vào một buổi sáng đầu hè. Tưởng rằng những ngày tháng sau sinh sẽ tràn ngập niềm hạnh phúc làm mẹ, nhưng không ngờ, đó lại là quãng thời gian khiến tôi ám ảnh nhất trong cuộc đời mình.
Nhà chồng tôi theo nếp sống truyền thống, bố mẹ chồng đều đã nghỉ hưu. Vì vậy, khi tôi sinh em bé, cả hai ông bà đều ở lại nhà chăm phụ giúp. Ban đầu, tôi rất biết ơn. Tôi từng nghĩ: “Có ông bà bên cạnh, chắc sẽ nhẹ nhõm hơn nhiều.” Nhưng rồi, những lời nói và hành động của bố chồng đã khiến tôi dần sống trong sợ hãi.
Tối hôm đó, khi tôi đang ngồi cho con bú trong phòng, ông bất ngờ đẩy cửa bước vào, không hề gõ. Ánh mắt ông nhìn chằm chằm vào tôi, vào đứa trẻ đang ngậm bầu ngực, khiến toàn thân tôi nổi da gà. Tôi vội kéo khăn che lại, hốt hoảng nói:
– “Bố ơi, con đang cho bé bú, bố ra ngoài giúp con với.”
Nhưng ông không những không quay ra mà còn thản nhiên đáp:
– “Tao là ông nội nó, có gì mà phải giấu. Tao chỉ muốn nhìn cháu bú sữa thôi, có gì sai đâu?”
Sau lần đó, tôi bắt đầu khóa cửa mỗi khi cho con bú. Nhưng hành động tự vệ của tôi lại khiến chồng nổi giận. Anh nói, giọng đầy trách móc:
– “Em nghĩ ba là người biến thái à? Ông thương cháu mới muốn xem thôi. Em quá đáng thật đấy.”
Tôi nghẹn họng. Tôi không biết phải giải thích thế nào cho anh hiểu rằng ánh nhìn của bố anh hôm đó không đơn giản chỉ là “yêu thương”. Nó khiến tôi cảm thấy bị xâm phạm. Càng khủng khiếp hơn là khi tôi bị tắc sữa, buộc phải cho con uống sữa ngoài, ông buông một câu như dao cứa tim:
– “Đến cho con bú còn không làm được thì sao gọi là mẹ. Cô chẳng phải mẹ, cũng chẳng có tình mẫu tử.”
Tôi vừa đau thể xác sau sinh, vừa tổn thương tinh thần. Ông không chỉ can thiệp vào chuyện nuôi con, mà còn bắt đầu soi mói cả cách ăn mặc của tôi.
– “Con dâu mới đẻ mà son môi đỏ thế này à?”
– “Áo ngủ gì mà mỏng manh vậy? Con trai tao nó còn không thấy thế này đâu.”
Mỗi lần ông nói như vậy, tôi lại thấy lạnh sống lưng. Tôi từng thử nói với mẹ chồng, mong bà sẽ đứng về phía mình, nhưng bà chỉ khẽ thở dài, rồi im lặng. Không bênh vực, không phản đối.
Đỉnh điểm là một buổi trưa, khi tôi đang ngồi thay đồ cho con, ông lại đẩy cửa bước vào như không có gì. Tôi hét lên, nước mắt trào ra vì uất ức. Nhưng trong mắt mọi người, tôi lại trở thành “đứa con dâu quá nhạy cảm, không biết điều”.
Sáng hôm sau, khi bố chồng lại tìm cách đẩy cửa vào phòng mà không gõ, tôi không né tránh như mọi khi nữa. Tôi đứng thẳng dậy, nhìn thẳng vào ông, nói từng chữ rành rọt:
– “Từ hôm nay, bố không được tự ý vào phòng con nữa. Đây không phải nơi để ai muốn vào là vào. Con không còn chịu đựng được nữa.”
Cả nhà chết lặng. Mẹ chồng hoảng hốt, còn chồng tôi cau mày bước tới:
– “Em đang nói cái gì vậy hả?”
Tôi nhìn thẳng vào anh, tay vẫn ôm con:
– “Nếu anh không hiểu cảm giác của một người phụ nữ bị xâm phạm là thế nào, thì em cũng không cần phải ở đây để giải thích nữa. Em chọn rời đi. Không phải vì em yếu đuối… mà vì em cần bảo vệ con mình và chính mình.”
Tôi thu dọn đồ đạc trong ánh mắt sửng sốt của mọi người. Lần đầu tiên, mẹ chồng không còn im lặng. Bà chỉ khẽ nói:
– “Con đi đi… mẹ xin lỗi vì đã không bảo vệ con.”
Tôi bế con ra khỏi căn nhà ấy, trời hôm đó mưa rả rích nhưng lòng tôi lại nhẹ nhõm lạ thường. Tôi thuê một căn trọ nhỏ, bắt đầu một cuộc sống mới, dù khó khăn nhưng không còn cảm giác bất an mỗi khi nghe tiếng dép kéo lê ngoài hành lang.
Vài tuần sau, chồng tôi tìm đến. Anh nói rằng sau khi tôi đi, chính những lời của bố anh đã khiến anh nhận ra sự thật. Anh xin lỗi, muốn đưa tôi và con về. Nhưng tôi chỉ đáp nhẹ:
– “Em sẽ về… khi ngôi nhà đó thực sự an toàn cho con và cho em. Còn nếu không, em thà nuôi con một mình còn hơn sống trong sợ hãi.”
Tôi biết, quyết định rời đi không dễ. Nhưng sự tôn trọng và an toàn của một người phụ nữ — nhất là sau sinh — không bao giờ là điều có thể thỏa hiệp. Tôi chọn kết thúc những ngày tháng cam chịu để mở ra một khởi đầu xứng đáng cho mẹ con tôi.