Tôi và người em sinh đôi cùng cưới 1 cặp chị em sinh đôi, đêm tân hôn tôi nhận ra người đó không phải vợ nhưng tôi nhắm mắt cho qua

 


Tôi và Hoàng là hai anh em sinh đôi – giống nhau như hai giọt nước, đến mức chính mẹ cũng từng nhận nhầm lúc nhỏ. Chúng tôi không chỉ giống vẻ ngoài, mà cả cách nói năng, dáng đi, ánh mắt… đều như bản sao của nhau. Người ngoài khó phân biệt, chỉ có người thân – hoặc… người yêu – mới nhận ra từng khác biệt nhỏ nhặt nhất.

Chúng tôi lớn lên cùng nhau, đi học cùng trường, làm cùng công ty. Và số phận như trêu đùa, khi một ngày, cả hai cùng yêu… hai chị em sinh đôi khác: Mai và Lan.

Mai là người yêu tôi – dịu dàng, thông minh, có đôi mắt lúc cười khẽ cong như trăng lưỡi liềm. Lan là vợ sắp cưới của Hoàng – sắc sảo, mạnh mẽ, và có lúm đồng tiền sâu tít bên má trái.

Hai cặp đôi sinh đôi – chuyện cứ như bước ra từ tiểu thuyết lãng mạn. Ai cũng bảo chúng tôi là “tứ quý hoàn hảo”, là định mệnh được viết bởi tay ai đó có khiếu hài hước và lãng mạn cùng một lúc.

Đám cưới diễn ra trong tiếng vỗ tay rộn rã và ánh đèn rực rỡ. Chúng tôi khoác vai nhau chụp hình, cô dâu má ửng hồng dưới lớp khăn voan trắng, tất cả như một bức tranh cổ tích.

Nhưng cổ tích, có khi cũng có vết nứt.

Đêm tân hôn, tôi bước vào phòng, thấy vợ ngồi trên giường, khăn trùm đầu đã gỡ, ánh đèn mờ chiếu vào khuôn mặt kiều diễm ấy. Tôi mỉm cười, tim đập rộn ràng. Cô khẽ ngẩng đầu, nhìn tôi, đôi mắt long lanh dưới hàng mi cong. Tôi cúi xuống, hôn lên trán cô, thì thầm:

“Mai… Anh chờ đêm nay đã lâu.”

Cô thoáng khựng. Rồi khẽ cười, nụ cười rất nhỏ – nhưng lạ.

Tôi lùi lại nửa bước. Trái tim như hụt một nhịp.

Vì đó không phải là Mai.

Tôi biết chứ. Tôi đã yêu Mai đủ lâu để biết: Mai có một nốt ruồi nhỏ dưới xương quai xanh bên trái. Người con gái trước mặt không có.

Tôi biết Lan có mùi nước hoa khác. Dáng ngồi khác. Lúc cười, cô có lúm đồng tiền rất sâu.

Mọi thứ trước mắt tôi đều đang gào lên rằng đây không phải là vợ tôi.

Và tôi… đã im lặng.

Tôi đã nhắm mắt.

Tôi đã chạm vào đôi tay không phải của người mình yêu, nói những lời chỉ nên dành cho một người khác. Tôi tự nhủ có thể do mệt, do nhầm lẫn, do rượu làm mắt tôi hoa lên. Tôi tự lừa mình: “Chắc là cô ấy. Chắc là…”

Nhưng tôi biết. Rất rõ.

Sáng hôm sau, tôi thức dậy sớm. Vợ tôi – Mai, hay đúng hơn, Lan – vẫn ngủ say. Tôi bước ra khỏi phòng, chạm mặt Hoàng ở hành lang. Anh nhìn tôi rất lâu.

Rồi khẽ nói:

“Tối qua… Mai bảo em không về phòng. Vì em gọi tên chị ấy.”

Tôi chết lặng.

Cả hai chúng tôi đều biết.

Chúng tôi đã bị tráo – không rõ vì trò đùa ác ý, vì nhầm lẫn hay… vì điều gì khác. Nhưng đêm tân hôn của chúng tôi, mỗi người đều ở sai phòng.

Và ai cũng im lặng.

Nửa tháng sau, Lan gặp tôi ở quán cà phê. Cô nhìn thẳng vào mắt tôi, hỏi:

“Tại sao hôm đó anh không nói gì?”

Tôi không trả lời ngay.

Vì tôi biết, có những im lặng không phải vì yếu đuối – mà vì nếu nói ra, tất cả sẽ đổ sụp.

Lan cười, giọng nhẹ như hơi thở:

“Chỉ có anh mới biết tôi không phải chị ấy. Và… chỉ có tôi nhận ra anh cũng không phải Hoàng.”

Tôi sững người.

“Chúng ta đều biết. Nhưng vẫn để mọi thứ trôi đi.”

Cô đứng dậy, đặt chiếc nhẫn cưới xuống bàn.

“Thôi thì… coi như mình từng sống một giấc mơ, chỉ sai duy nhất một lần – nhưng không thể quay lại.”

Ngày hôm đó, tôi về nhà, Mai đang ngồi bên hiên, tóc buông dài, mắt đỏ hoe.

Cô quay lại nhìn tôi, hỏi khẽ:

“Nếu… chúng ta đổi lại đêm đó, liệu mọi chuyện có khác đi không?”

Tôi không trả lời.

Vì đôi khi, cái sai chỉ xảy ra trong 5 phút im lặng, nhưng dư chấn… là cả một đời.

Một tuần sau, tôi nhận được email ẩn danh – chỉ vỏn vẹn hai câu:

“Anh nghĩ màn tráo đó là vô tình à? Có những người tưởng yêu, nhưng thật ra chỉ muốn thắng. Tìm lại chiếc lược gỗ cũ trong phòng Mai, anh sẽ hiểu.”

Tôi không biết ai gửi. Nhưng trong lòng bỗng dấy lên thứ cảm giác quen thuộc – như một mạch nước ngầm bị động chạm vào đúng nơi rò rỉ.

Tối hôm đó, khi Mai đi ngủ, tôi lặng lẽ lục tìm. Trong ngăn kéo nhỏ phía dưới bàn trang điểm, giữa đống đồ cũ kỹ, tôi tìm thấy một chiếc lược gỗ. Ở mặt sau, khắc dòng chữ bằng mũi dao nhỏ:

“Thắng hay thua, rồi cũng là của em.”

Tôi cứng người.

Đó là câu nói Lan từng nói với tôi, khi tôi và cô vẫn còn là hai người xa lạ trong những buổi tụ họp bâng quơ của Hưng và Mai. Lúc ấy, cô nhìn Mai âu yếm, rồi quay sang tôi với ánh mắt vừa châm biếm, vừa khiêu khích:

“Mai lúc nào cũng hơn em, từ nhỏ đến lớn. Nhưng không sao… Thắng hay thua, rồi cũng là của em.”

Tôi đã quên. Cho đến bây giờ.

Mảnh ghép dần hiện ra. Lan chưa từng yêu Hoàng. Cô chỉ muốn giành được những gì Mai có. Tôi – người Mai chọn, là phần thưởng cuối cùng. Đêm cưới, Lan cố tình tạo nên sự tráo đổi. Hoặc ít nhất, cô để nó xảy ra – như một vết xước không thể xoá mờ trong lòng tôi và Mai. Một vết xước do chính bàn tay của người ruột thịt tạo ra.

Tôi đối chất với Mai. Cô im lặng rất lâu, rồi thở dài:

“Em biết. Nhưng em đã nghĩ… nếu ai đó phải chịu tổn thương, thì nên là em – người mạnh hơn.”

Tôi hỏi:

“Vậy là em… nhường anh cho Lan sao?”

Mai rơi nước mắt:

“Không. Em chưa từng nhường. Nhưng em không muốn biến lễ cưới thành vở kịch bi. Em nghĩ, nếu chúng ta đủ yêu, thì dù lạc một đêm, cũng tìm lại được nhau.”

Tôi đứng đó, như kẻ vừa bị rút hết không khí khỏi lồng ngực.

Còn Hoàng thì sao? Anh có biết?

Tôi đến gặp Hoàng. Anh gật đầu.

“Em đoán được từ hôm đầu tiên. Nhưng em thương Lan. Thương theo một kiểu… không cần cô ấy yêu lại.”

“Vậy tại sao anh không nói?”

Anh chỉ cười:

“Còn anh? Anh cũng là bản sao của anh mà thôi. Nếu không giữ được trái tim người ta, ít nhất giữ lấy danh nghĩa.”

Câu chuyện tưởng như đã khép lại bằng im lặng… nhưng thực ra, từ đầu đến cuối, chúng tôi đều biết. Chỉ khác là – mỗi người im lặng vì một lý do khác nhau.

Sau tất cả, tôi ly hôn. Không phải vì Mai sai, mà vì tôi không thể sống một cuộc hôn nhân bắt đầu bằng sự tráo đổi được toan tính kỹ càng, từ một người thân yêu nhất của cô ấy.

Lan không xin lỗi. Cô chỉ nhún vai:

“Em chỉ lấy thứ lẽ ra là của mình.”

Tôi nhìn cô, lần đầu tiên thật lâu:

“Thứ không đến từ tình yêu – thì cho dù có lấy được, cũng chỉ là chiếc vỏ trống rỗng.”

Từ hôm đó, tôi rời khỏi thành phố, bắt đầu lại ở một vùng đất không ai biết đến câu chuyện giữa bốn người giống nhau như đúc… nhưng lại khác nhau đến tàn nhẫn ở cách yêu và giữ lấy nhau.

Bài đăng phổ biến

Vừa Sinh Ra Đã Bị Gia Đình Giàu Có Ruồng Bỏ Vì Vết Bớt, Sự Thật Động Trời Phía Sau Khiến Ai Cũng S;ốc

Con chó đen trong nhà liên tục gầm gừ với đứa trẻ mới sinh vào mỗi đêm, người cha thấy bất thường liền vội vàng gọi công an

Cắm cҺιếc tăm Ьȏпg vào lọ dầu gιó, mẹo пҺỏ xử lý mọι rắc rṓι пҺà aι cũпg tҺícҺ

Bà Tư, mẹ Thuỷ, cứ thấp thỏm nhìn ra cổng, lo lắng không biết đường xá có khó khăn gì không

Tranh nhau 5 cm đất sau nhà, 10 năm không nhìn mặt cho đến khi đào móng mới lòi ra b/í m/ật khiến cả xóm phải gọi công an