Tối đó, vợ bất ngờ mua rư:ợ:u về ép tôi uống đến s:a:y. Tôi vờ ngủ để xem cô ấy có ý gì, nào ngờ giữa đêm lại phát hiện một bí mật khiến tôi s:ữ:ng s:ờ

 

Trời mưa dầm suốt cả buổi chiều, những cơn gió lành lạnh kéo dài như muốn báo trước điều gì đó bất thường. Tôi đi làm về, áo sơ mi ướt lấm tấm, chân giẫm nước mưa bắn tung tóe khắp ngõ nhỏ. Nhà tôi nằm sâu trong một khu dân cư yên tĩnh ở quận Bình Thạnh, TP.HCM. Căn nhà hai tầng đơn sơ, nhỏ gọn, là thành quả của mấy năm làm lụng vất vả từ thời mới cưới.

Vợ tôi – Dung – là người phụ nữ dịu dàng, ít nói. Cô ấy làm kế toán ở một công ty xuất nhập khẩu, công việc đều đều, lương cũng đủ sống. Từ ngày cưới nhau đến nay đã hơn 4 năm, chưa khi nào Dung chủ động mua rượu về, chứ đừng nói là ép tôi uống.

Ấy vậy mà hôm đó, khi tôi vừa bước chân vào nhà, chưa kịp thay áo, cô ấy đã đưa ra một chai rượu vang đỏ, loại khá đắt tiền, đặt lên bàn gỗ.

“Anh tắm đi rồi ra uống với em một ly,” Dung nói, ánh mắt lạ lùng, vừa như lúng túng, vừa như chờ đợi điều gì đó.

Tôi hơi bất ngờ, nhưng cũng không hỏi gì. Chẳng phải đàn ông đều mơ có một buổi tối vợ chủ động rót rượu, cười mỉm và dịu dàng bên cạnh hay sao?

Tắm xong, tôi ra bàn thì thấy cô ấy đã rót sẵn hai ly, rượu sóng sánh ánh đỏ dưới ánh đèn vàng. Cô ấy uống khá nhanh, còn tôi thì chậm rãi, vừa nhấp rượu vừa để ý nét mặt vợ.

Một lúc sau, Dung chủ động rót thêm cho tôi. Cô ấy kể linh tinh mấy chuyện ở công ty, về đồng nghiệp, sếp mới… nhưng lời nói lạc đi, thiếu tự nhiên, như thể đang cố lấp đầy không khí bằng những câu chuyện không đâu.

Tôi thấy lạ. Dung là người ít nói, lại không hay uống rượu. Hôm nay, cô ấy chẳng những uống mà còn uống khá nhiều. Mỗi khi tôi gật gù vì rượu bắt đầu ngấm, cô ấy lại nhìn tôi thật kỹ, như thể kiểm tra xem tôi đã say chưa.

Tôi bắt đầu cảnh giác. Không biết có chuyện gì đó đang diễn ra sau lưng mình.

Thế là tôi giả vờ ngà ngà, gật gù nói muốn đi ngủ. Dung đưa tôi lên phòng, đỡ tôi nằm xuống giường như một người vợ chu đáo. Cô ấy đắp chăn cho tôi rồi nhẹ nhàng rút lui, để lại ánh đèn ngủ lờ mờ bên cạnh.

Tôi nhắm mắt, nín thở, cố giữ hơi thở đều đặn. Tim đập mạnh trong lồng ngực.

Một lát sau, có tiếng bước chân nhẹ nhàng xuống cầu thang. Tôi rón rén ngồi dậy, men theo hành lang, nấp bên trên cầu thang nhìn xuống. Dung không tắt đèn dưới nhà, cô ấy đang loay hoay mở điện thoại, bấm số.

Tôi lặng người khi nghe rõ từng chữ qua khoảng cách yên ắng ấy:

“Anh tới được chưa?… Ừ, hắn say rồi, em làm đúng như anh dặn. Nhanh lên, em không chịu nổi nữa rồi…”

Tôi chết lặng. Hắn? Anh? Em?

Cổ họng tôi khô khốc. Bao nhiêu câu hỏi xoáy như lốc trong đầu. Vợ tôi – người phụ nữ hiền lành ít nói ấy – đang gọi cho một gã đàn ông lạ, giữa đêm, sau khi cố chuốc tôi say?

Lúc đó tôi không biết nên giận, hay nên sợ. Tôi quay vào phòng, tim đập thình thịch, mồ hôi vã ra dù trời mưa lạnh. Cố gắng giữ bình tĩnh, tôi mở tủ, lấy điện thoại, bật chế độ ghi âm, rồi quay lại gần cầu thang.

Tôi rón rén, cố không gây tiếng động, tay nắm chặt điện thoại, tiếp tục thu âm cuộc gọi của cô ấy. Giọng Dung thì thầm, nhưng từng chữ như dao cứa:

“Em để sẵn sổ đỏ trong túi xách. Anh tới rồi mình đi luôn. Em không thể sống với hắn nữa, một ngày cũng không nổi…”

Tôi bỗng thấy bầu trời như sụp xuống đầu.

Tôi ngồi thụp xuống sàn nhà, lưng dựa vào tường, cả người run lên. Trước mắt tôi là một sự thật mà tôi chưa từng dám nghĩ đến: Vợ tôi đang âm mưu bỏ trốn cùng một gã đàn ông khác. Tệ hơn, cô ấy định mang theo cả sổ đỏ – tài sản lớn nhất của hai vợ chồng.

Cảm giác vừa tê liệt vừa hoang mang. Trong đầu tôi lặp đi lặp lại câu hỏi: “Tại sao? Mình đã làm gì sai?”

Tôi không phải người chồng tệ. Tôi không rượu chè, không cờ bạc, đi làm về đúng giờ, lương không cao nhưng đủ chi tiêu, có khi còn đưa thêm tiền cho cô ấy lo cho nhà. Từ ngày cưới, tôi nghĩ mình đã sống tử tế, đàng hoàng, không để vợ phải buồn. Nhưng có vẻ như, tử tế thôi là chưa đủ.

Tôi ngồi đó gần mười phút, cho đến khi nghe tiếng khóa cửa cạch một cái. Tôi ngẩng lên. Dung mở cửa, che dù, bước ra ngoài trong màn mưa lâm thâm. Cô ấy mặc chiếc áo khoác màu be, tay xách túi xách to – hẳn là cái có sổ đỏ bên trong.

Tôi không nghĩ được nhiều nữa. Bản năng thôi thúc tôi lặng lẽ bám theo.

Con hẻm tối, mưa trút nhẹ như sương. Dung bước nhanh, dáo dác nhìn quanh, rồi rẽ vào một chiếc xe hơi đang đỗ ở cuối ngõ. Tôi nấp sau bức tường của nhà hàng xóm, đủ gần để nhìn thấy người đàn ông mở cửa xe cho cô ấy. Gã mặc áo sơ mi đen, dáng cao, tay đeo đồng hồ sáng loáng – không phải loại người sống trong khu bình dân này.

Họ không ôm nhau, không nói gì quá tình cảm, nhưng ánh mắt Dung nhìn gã… tôi chưa từng thấy ánh mắt đó dành cho mình.

Chiếc xe nổ máy, rời đi.

Tôi không đuổi theo. Tôi lặng lẽ quay về nhà, mở cửa bước vào trong căn nhà lạnh ngắt, và lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi khóc.

Hai ngày sau.

Dung chưa về. Không một cuộc gọi, không một tin nhắn. Tôi cũng không liên lạc.

Tôi không báo công an. Không làm ầm lên. Thay vào đó, tôi ngồi kiểm tra lại từng giấy tờ trong nhà. Đúng như cô ấy nói qua điện thoại – sổ đỏ đã biến mất. Tôi cũng phát hiện thẻ ngân hàng của tôi bị rút gần hết tiền – chắc chắn là vào lúc tôi ngủ đêm đó.

Tôi nộp đơn xin nghỉ vài ngày ở công ty. Không phải vì quá đau khổ, mà vì tôi bắt đầu thấy có gì đó không ổn.

Gã đàn ông kia là ai? Tại sao Dung lại có thể thay đổi nhanh như vậy? Hay là… có điều gì khác đằng sau?

Tôi bắt đầu tìm kiếm. Tôi truy cập vào máy tính của Dung. Cô ấy không đăng xuất tài khoản Google. Từ đó, tôi lần ra được địa chỉ một quán cà phê mà cô ấy hay đến trong tháng vừa rồi – cách nhà tôi khoảng 7 km, nằm gần khu Thảo Điền.

Tôi tới quán, ngồi hàng giờ, dò hỏi nhân viên, giả vờ là chồng đang tìm vợ mất tích. Một bạn nhân viên trẻ nhận ra ảnh cô ấy và tiết lộ:

“Chị đó hay ngồi với một anh đẹp trai, nói chuyện nhỏ nhẹ nhưng lần nào cũng đưa laptop ra, có lần còn cãi nhau to lắm…”

Laptop?

Tôi chợt nhớ ra – Dung có một cái USB nhỏ, lúc nào cũng mang theo trong ví. Tôi chưa từng để ý, nghĩ là đồ cá nhân. Lần đầu tiên, tôi nghi ngờ trong đó chứa thứ gì khác ngoài tài liệu kế toán.

Buổi tối hôm đó, tôi đi tìm ví của cô ấy để lại trong tủ quần áo. Không có USB.

Nhưng tôi tìm được một tờ giấy ghi tay nhét kỹ ở đáy ngăn kéo, nét chữ run rẩy:
“Nếu em có mệnh hệ gì, hãy đưa USB cho công an. Mật khẩu là ngày cưới mình.”
– Dung.

Tôi như bị tát vào mặt. Cảm giác sững sờ buốt lạnh chạy dọc sống lưng.

Dung đang bị đe dọa?

Gã kia không phải người tình?

Tôi lập tức nhớ lại đoạn ghi âm hôm trước. Tôi mở lại nghe kỹ:
“Em làm đúng như anh dặn… Em không chịu nổi nữa rồi.”
Câu này, giờ nghe lại, không còn giống lời hẹn hò. Nó như lời tuyệt vọng.

Tôi nhấc máy, gọi vào số Dung lưu là “Mẹ”, giả vờ hỏi thăm. Mẹ vợ tôi nói Dung chưa về quê. Tôi hỏi thêm vài câu, rồi lặng lẽ cúp máy.

Tôi biết mình phải làm gì.

Ba ngày sau, tôi tìm thấy cô ấy.

Cảnh sát tìm thấy chiếc xe đậu trong một gara kín cổng gần Bình Dương – nơi tôi chỉ biết được nhờ lần theo định vị tài khoản Google chưa bị thoát. Cảnh sát đột nhập vào lúc 1 giờ sáng.

Dung nằm trên sàn, bị trói tay, người gầy gò, mắt thâm quầng. Cô ấy nhìn thấy tôi, òa khóc.

Tên đàn ông kia – là quản lý cấp cao ở công ty cô ấy, đang bị điều tra tội rửa tiền và biển thủ công quỹ. Dung phát hiện việc này qua sổ sách, bị hắn uy hiếp không được báo. Hắn lấy sổ đỏ làm con tin, ép cô giả vờ bỏ chồng, giả vờ say mê hắn để không bị nghi ngờ, trong lúc hắn tìm cách xóa bằng chứng.

Cô ấy cố gửi thông điệp bằng tờ giấy giấu kỹ, để lại manh mối cho tôi. Màn kịch đêm chuốc rượu là để cứu lấy cả hai khỏi điều tồi tệ hơn.

Một tuần sau, Dung vẫn còn hoảng loạn. Tôi không trách cô. Có những chuyện ta chỉ hiểu khi bước qua bóng tối của nó.

Căn nhà nhỏ của tôi, giờ thêm một thứ mới: Một cặp ổ khóa mã số trên tủ gỗ – nơi cất USB chứa bản sao bằng chứng cô ấy dám giữ lại, dù biết có thể mất mạng.

Và tôi, mỗi tối đều rót một ly rượu vang, nhìn sang vợ, nắm tay cô ấy – lần này là thật – và thầm nghĩ: Có những đêm khiến ta thức tỉnh, chỉ để học lại cách tin nhau, một lần nữa.

Bài đăng phổ biến

Vừa Sinh Ra Đã Bị Gia Đình Giàu Có Ruồng Bỏ Vì Vết Bớt, Sự Thật Động Trời Phía Sau Khiến Ai Cũng S;ốc

Con chó đen trong nhà liên tục gầm gừ với đứa trẻ mới sinh vào mỗi đêm, người cha thấy bất thường liền vội vàng gọi công an

Cắm cҺιếc tăm Ьȏпg vào lọ dầu gιó, mẹo пҺỏ xử lý mọι rắc rṓι пҺà aι cũпg tҺícҺ

Bà Tư, mẹ Thuỷ, cứ thấp thỏm nhìn ra cổng, lo lắng không biết đường xá có khó khăn gì không

Tranh nhau 5 cm đất sau nhà, 10 năm không nhìn mặt cho đến khi đào móng mới lòi ra b/í m/ật khiến cả xóm phải gọi công an