Tới nhà sếp chơi, tôi b:à:ng h:o:àng khi thấy con trai sếp như bản sao của con tôi – và rồi sự thật hé lộ khiến tôi “b;ật ng;ửa”
Mấy ngày qua, lòng tôi cứ bồn chồn không yên. Tôi, Mai Linh, làm ở công ty của sếp Tuấn đã gần 3 năm rồi. Công việc có phần áp lực nhưng cũng ổn định, đồng nghiệp thân thiện. Còn sếp Tuấn, ngoài công việc nghiêm túc ra, anh ấy rất chu đáo và luôn tạo không khí dễ chịu cho mọi người trong công ty.
Hôm nay, tôi được mời đến nhà sếp chơi, vì sếp nói muốn cảm ơn tôi đã giúp anh giải quyết một việc quan trọng trong dự án. Lúc nhận lời, tôi vui lắm, nghĩ đây là cơ hội tốt để hiểu hơn về sếp và gia đình anh.
Nhưng khi tôi bước chân vào nhà, tất cả mọi dự đoán của tôi đều bị đảo lộn.
Đứng ở góc phòng khách, tôi thấy một cậu bé đang chơi với mấy món đồ chơi. Con trai sếp? Tôi không khỏi ngạc nhiên khi nhìn cậu bé ấy, bởi cậu ấy chẳng khác gì bản sao hoàn hảo của con trai tôi, Minh Quân. Từ nét mặt, ánh mắt đến dáng đứng đều như hai giọt nước. Lòng tôi bỗng nhiên nhói lên một cảm giác khó tả.
Tôi đứng lặng, không dám tin vào mắt mình. Mai Linh, sao lại như vậy? Con trai sếp mà giống con trai mình đến thế sao? Không, chắc là tôi nhìn nhầm, hay là trùng hợp kỳ lạ. Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, bước vào phòng khách và chào hỏi.
“Chào chị Linh, lâu quá mới gặp. Đây là con trai anh Tuấn, bé Nam,” cô thư ký công ty giới thiệu.
Tôi gật đầu mỉm cười, nhưng đầu óc cứ quay cuồng. Mọi chuyện sao lại có thể xảy ra như thế này? Trong lòng tôi bắt đầu dấy lên hàng loạt câu hỏi: Tại sao con trai tôi và con trai sếp lại giống nhau đến vậy? Có điều gì tôi chưa biết?
Trong bữa cơm, tôi quan sát từng cử chỉ của sếp và cậu bé. Sếp Tuấn rất ân cần, cậu bé Nam cũng lễ phép và thông minh. Nhưng trong sâu thẳm tâm trí, tôi không thể ngăn mình so sánh hình ảnh con trai tôi – Minh Quân với Nam. Từ ánh mắt, khuôn miệng, đến nụ cười, mọi thứ đều khiến tôi rối bời.
Kết thúc buổi gặp, tôi về nhà trong tâm trạng không ổn định. Câu chuyện cứ lặp đi lặp lại trong đầu: liệu có phải có điều gì bí mật đằng sau sự giống nhau này? Và liệu con trai sếp có liên quan gì đến con trai tôi?
Ngày hôm sau, tôi quyết định tìm hiểu rõ hơn về sếp Tuấn và gia đình anh. Tôi cố gắng dò hỏi các đồng nghiệp và những người thân thiết với sếp, nhưng ai cũng giữ thái độ dè dặt, không nói nhiều.
Tối đó, tôi đến nhà một người bạn cũ – chị Hà, người từng làm việc chung với sếp Tuấn cách đây nhiều năm. Chị Hà nhìn tôi với ánh mắt lo lắng rồi nói:
“Linh à, thực ra chuyện con trai sếp với con trai em giống nhau không phải là trùng hợp đâu. Có một bí mật mà ít người biết.”
Tôi nôn nóng hỏi ngay: “Chị nói rõ đi, em nghe đây.”
Chị Hà thở dài rồi kể:
“Ngày xưa, khi anh Tuấn và em trai em – anh Nam, còn trẻ, có một mối quan hệ phức tạp. Anh Tuấn từng yêu thương người yêu của anh Nam, và có thể cậu bé Nam chính là kết quả của mối quan hệ đó. Vì lý do gia đình, họ giữ kín chuyện này. Nhưng rồi anh Tuấn nhận trách nhiệm nuôi nấng Nam như con trai mình.”
Tôi choáng váng không thể tin vào những gì mình nghe. Nếu điều đó là sự thật, thì con trai sếp không phải là con ruột của sếp, mà là con của em trai tôi? Còn tôi, con trai tôi Minh Quân, liệu có phải là anh em với Nam?
Tôi quyết định nói chuyện thẳng thắn với sếp Tuấn. Khi gặp anh, tôi nói hết tất cả những gì tôi suy nghĩ và nghe được.
Sếp Tuấn nhìn tôi với ánh mắt trầm ngâm rồi thở dài:
“Linh, sự thật là thế này. Con trai tôi – Nam, đúng là có một phần nguồn gốc từ một mối quan hệ phức tạp trong quá khứ. Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ sẽ giấu em hay ai cả. Anh luôn mong em hiểu và thông cảm.”
Tôi ngồi yên lặng, cố gắng hiểu chuyện nhưng lòng vẫn còn quá nhiều bối rối.
Cuối cùng, sếp Tuấn đưa cho tôi một bức thư cũ, là những dòng tâm sự của anh với người yêu xưa – cũng chính là mẹ của Nam. Trong thư, anh viết về những hứa hẹn, những lo toan và sự lựa chọn khó khăn mà anh phải chịu đựng.
Sau khi đọc thư, tôi mới hiểu rõ hơn về câu chuyện của họ – một câu chuyện tình yêu, trách nhiệm và những hy sinh không thể nói thành lời.
Tôi và sếp Tuấn ngồi lại, trò chuyện thật lòng. Tôi nhận ra rằng dù chuyện có phức tạp đến đâu, thì điều quan trọng là chúng tôi cùng nhau tìm cách vun đắp cho các con một tương lai tốt đẹp, không bị ràng buộc bởi quá khứ.
Tôi cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn, và từ đó, chúng tôi có một mối quan hệ công việc và cá nhân thoải mái hơn hẳn.
Sau cuộc trò chuyện thẳng thắn với sếp Tuấn, tôi – Mai Linh – dường như thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn. Sự thật dù phức tạp đến đâu thì cũng đã được phơi bày, không còn bí mật, không còn nghi hoặc.
Nhưng bên trong tôi, vẫn có những suy nghĩ khó giải tỏa về mối quan hệ của các con – Nam và Minh Quân. Nếu họ thực sự là anh em cùng cha khác mẹ, liệu cuộc sống của các con sẽ thay đổi thế nào? Và bản thân tôi – người mẹ – phải làm gì để giữ cho con mình luôn hạnh phúc, được yêu thương trọn vẹn?
Một tuần sau buổi gặp gỡ đầy bất ngờ đó, tôi chủ động mời sếp Tuấn và Nam đến nhà chơi. Tôi muốn tạo cơ hội cho hai đứa trẻ làm quen, để chúng có thể cảm nhận được tình cảm gia đình dù là theo một cách rất đặc biệt.
Minh Quân háo hức chào đón cậu bé Nam, hai đứa nhỏ nhanh chóng thân thiết với nhau như đã quen từ lâu. Chúng cùng chơi đùa, cười nói rộn rã, khiến tôi bỗng cảm thấy ấm lòng. Có lẽ, dù có chuyện gì xảy ra, tình cảm máu mủ vẫn luôn là thứ thiêng liêng nhất.
Sếp Tuấn ngồi bên cạnh tôi, ánh mắt anh nhìn con trai và con tôi đầy dịu dàng. “Linh, anh biết mọi chuyện không dễ dàng, nhưng anh mong em và các con sẽ là một phần của nhau, dù cuộc đời có đưa đẩy thế nào đi nữa.”
Tôi mỉm cười, không nói gì mà chỉ nắm chặt tay anh. Có lẽ, đây mới chính là khởi đầu cho một câu chuyện khác – câu chuyện của sự tha thứ, bao dung và tình thân.
Một buổi chiều, tôi cùng Minh Quân và Nam đến công viên gần nhà chơi. Hai đứa trẻ chạy nhảy, chơi cầu trượt, trong khi tôi và sếp Tuấn ngồi trên ghế đá trò chuyện.
“Anh có nghĩ rằng sau này hai con sẽ biết tất cả mọi chuyện không?” Tôi hỏi.
Anh ngẫm nghĩ: “Anh nghĩ là có. Sự thật sẽ luôn có lúc phải được nói ra. Nhưng quan trọng là cách mình chuẩn bị cho các con hiểu, để chúng không bị tổn thương.”
Tôi gật đầu, lòng thấy bớt lo âu hơn. Dù không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng ít nhất bây giờ chúng tôi đã cùng nhau xây dựng một nền tảng thật vững chắc.
Cuộc sống vẫn tiếp tục, với những đổi thay mới. Tôi và sếp Tuấn không chỉ là đồng nghiệp mà còn trở thành những người bạn đồng hành, cùng nhau vượt qua những thử thách của quá khứ và hiện tại.
Minh Quân và Nam dần thân thiết như anh em ruột thực sự. Chúng cùng nhau học tập, chơi đùa, chia sẻ mọi chuyện tuổi thơ mà không hề có khoảng cách nào.
Tôi hiểu rằng, dù cuộc đời có đưa đẩy ra sao, thì tình yêu thương và sự chân thành sẽ luôn là điều giúp con người ta vượt qua tất cả.