Phát hiện tôi mắc b/ệnh UT, chồng công khai dẫn người khác đến nh///à ngh///ỉ rồi gọi tôi đến đón – nhưng người phải q//uỳ g//ối không phải là tôi
Tôi phát hiện mình mắc UT sau một lần đi kiểm tra sức khỏe định kỳ. Tin dữ đến khiến tôi bàng hoàng, nhưng tôi không để bản thân gục ngã. Tôi chọn cách đối mặt, cố gắng giữ cho cuộc sống trong nhà không xáo trộn.
Tôi chưa kể ngay cho chồng. Một phần vì sợ anh lo, phần khác… là vì tôi cảm thấy có điều gì đó đang dần thay đổi. Tình cảm giữa chúng tôi nguội lạnh từ lâu, anh thường lấy cớ công việc để vắng nhà, điện thoại thì luôn đặt chế độ im lặng khi ở gần tôi.
Khi tôi nói với anh về tình trạng sức khỏe, anh không hề động viên. Không một lời an ủi, không cái ôm nào. Tôi biết… với anh lúc đó, tôi không còn là người phụ nữ anh từng thương yêu nữa. Tôi chỉ là một cái bóng.
Và rồi chuyện tôi sợ nhất cũng đến. Một tối muộn, tôi nhận được cuộc gọi từ anh.
– “Em tới chỗ trọ X đón anh về với. Anh mệt quá, không đi nổi.”
Tôi chết lặng. Giọng anh nghe rõ tiếng cười khúc khích của một người phụ nữ ở đầu dây bên kia.
Tôi vẫn đến. Trời đổ mưa. Tôi đứng trước cửa nhà nghỉ, lạnh toát cả người. Một lát sau, anh bước ra – áo quần xộc xệch, bên cạnh là một cô gái trẻ với lớp trang điểm đậm, tay còn quàng lấy vai anh.
Anh nhìn tôi, nửa cười nửa chế giễu.
– “Vợ ngoan đến rồi à?”
Tôi không nói gì, chỉ gật đầu. Nhưng khi tôi vừa mở cửa xe cho anh, thì bất ngờ một chiếc ô tô màu đen trờ tới, dừng ngay bên cạnh. Từ trong bước ra là một người đàn ông chỉnh tề, tay cầm một tập hồ sơ – là luật sư đại diện cho tôi.
Tôi đưa cho chồng một xấp giấy.
– “Đây là thỏa thuận chấm dứt hôn nhân. Và…” – tôi giơ điện thoại ra, phát đoạn clip anh thân mật với cô gái kia ngay tại chỗ trọ.
Cô gái tái mặt, lùi lại. Còn anh thì chết sững. Vài giây sau, anh bất ngờ quỳ gối ngay giữa lối vào, giọng run run:
– “Anh sai rồi… Em đừng làm vậy… Anh xin em…”
Người qua lại bắt đầu xì xào. Một vài người quay lại cảnh tượng bằng điện thoại. Tôi không khóc. Chỉ bình thản nói:
– “Tôi yếu đi vì bệnh, không có nghĩa là tôi không còn giá trị. Chính anh mới là người đánh mất lòng tự trọng của mình.”
Tôi lên xe, đóng cửa lại, bỏ mặc sau lưng người từng nắm tay tôi qua giông bão – giờ đang gục ngã giữa cơn mưa.
Khi ai đó quay lưng lúc bạn cần nhất, hãy nhớ: ánh sáng thật sự không bao giờ đến từ bóng tối.