Tôi từng nghĩ, điều tồi tệ nhất trong một cuộc hôn nhân là chồng ngoại tình. Nhưng không, điều tồi tệ hơn là phải bước vào một cuộc hôn nhân mà lòng tự trọng của mình bị mài mòn từng ngày, bởi những lời mỉa mai từ chính người được gọi là “mẹ chồng”.
Mẹ chồng tôi không phải người phụ nữ ác nghiệt. Bà chỉ là kiểu người không bao giờ quên nhấn mạnh “chuẩn mực” mà một người đàn bà phải có. Nhất là khi người đàn bà ấy – là tôi – lại mang bầu trước khi bước chân về làm dâu.
— Thời này mà còn có người không biết giữ thân — bà nói trong bữa cơm đầu tiên khi tôi dọn về. — Thật hổ thẹn. Chưa cưới mà đã to bụng, con nhà ai dạy kiểu gì không biết.
Tôi ngồi lặng, muỗng cơm cứng đờ giữa không trung. Chồng tôi định nói gì đó, nhưng bà chỉ lừ mắt: “Đàn bà là phải biết tự giữ mình, đừng trách người ta khinh.”
Tôi không phản kháng. Không phải vì sợ, mà vì không muốn đứa con trong bụng nghe những lời cay độc ngay từ khi chưa chào đời. Tôi vẫn nghĩ, thôi thì im lặng cho qua. Rồi khi con ra đời, khi tôi trở thành mẹ, có lẽ bà sẽ nhìn tôi khác. Tôi chờ. Nhưng càng chờ, bà càng khinh.
Đám cưới tổ chức gấp gáp. Váy cưới phải chỉnh sửa đến ba lần vì bụng tôi mỗi ngày một lớn. Thiệp cưới chỉ ghi “hôn lễ”, không ai nhắc đến chuyện tôi đã bầu bảy tháng. Mẹ tôi nhìn tôi rớm nước mắt: “Con chịu được không?” Tôi mỉm cười: “Chịu được. Con không sai khi yêu và giữ lại đứa bé này. Con không có gì phải hổ thẹn.”
Tôi không hổ thẹn. Nhưng người khác lại muốn tôi mang hổ thẹn thay họ.
Ngày cưới, trời nắng như đổ lửa. Cả khán phòng rực rỡ, rượu vang đỏ sóng sánh trong ly thủy tinh cao cổ. Mẹ chồng tôi ngồi giữa, váy gấm xanh sẫm, ánh mắt từ trên cao dõi xuống từng người.
Mọi thứ suôn sẻ cho đến khi tiếng cửa mở đánh “rầm” một cái, rồi một cô gái bước vào giữa sảnh tiệc.
Cô mặc váy đỏ, gương mặt trang điểm kỹ càng nhưng đôi mắt long lanh giận dữ:
— Tôi đến tìm cha đứa bé!
Cả khán phòng như nghẹt thở. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía cô. Cô kéo theo một cậu bé tầm năm tuổi, đôi mắt đen láy, hàng lông mày rậm rạp quen quen. Bàn tay nhỏ bám chặt lấy váy mẹ. Cô gái chỉ thẳng về phía bố chồng tôi:
— Là ông ta. Ông ấy là cha của thằng bé này. Tôi không đến đây để phá đám, mà để lột mặt nạ một kẻ giả nhân giả nghĩa.
Bố chồng tôi tái mặt, đôi môi mấp máy:
— Cô… nói gì vớ vẩn vậy?
— Vớ vẩn? Tôi có đủ giấy tờ xét nghiệm ADN. Nếu ông không nhận, tôi có thể gọi cả luật sư đến. Tôi im lặng suốt năm năm vì ông van xin, vì ông bảo “vợ tôi không chịu nổi cú sốc này”. Nhưng hôm nay, thấy ông ngồi cười nói bên mâm cưới, tôi thấy mình ngu ngốc quá.
Trước khi ai kịp nói gì thêm, một người phụ nữ khác bước vào. Cô trạc bốn mươi, ăn mặc giản dị, tóc búi cao:
— Xin lỗi, tôi cũng không định phá đám cưới. Nhưng tôi cần nói một điều: Tôi cũng từng có thai với ông ấy. Đứa bé ấy… tôi đã phải bỏ vì không muốn làm người thứ ba.
Mẹ chồng tôi lúc này đã bật dậy, mặt trắng bệch. Bà run bần bật như người sốt rét. Nhưng sóng gió chưa dừng lại.
Người phụ nữ thứ ba bước vào, còn trẻ, giọng run:
— Cháu xin lỗi. Cháu không có ý gì cả… Nhưng cháu… cũng có thai. Với ông ấy. Bốn tuần rồi.
Sảnh tiệc im phăng phắc. Nhạc cưới tắt hẳn, không ai dám lên tiếng. Bố chồng tôi lùi lại, rồi ngồi phịch xuống ghế, mồ hôi rịn ra từng lớp dưới cổ áo vest.
Mẹ chồng tôi đứng nhìn chồng mình một lúc lâu, rồi… ngã quỵ. Bà ngất lịm ngay giữa sảnh, váy lụa đắt tiền lấm bẩn, mái tóc uốn kỹ càng xộc xệch như rối.
Tôi ngồi đó, váy cưới ôm lấy bụng bầu, không biết nên cười hay nên khóc.
Hóa ra người mà bà vẫn tự hào là mẫu mực, đàng hoàng, gia trưởng… lại là kẻ gieo rắc tổn thương sau lưng bà suốt bao nhiêu năm. Và chính trong ngày cưới của con dâu mà bà xem thường, sự thật lại phơi bày từng vết nhơ một, như trời cao muốn đòi lại công bằng.
Vài ngày sau, bà xuất viện. Gương mặt hốc hác, không còn chút kiêu hãnh.
Lần đầu tiên, bà đến phòng tôi, đứng rất lâu mới dám cất tiếng:
— Mẹ… xin lỗi con.
Tôi nhìn bà, rồi nhìn bụng mình. Đứa trẻ máy khẽ như một lời đáp.
Tôi không biết bà có thật sự thay đổi không. Nhưng tôi biết, từ nay về sau, bà sẽ không bao giờ dám khinh thường ai chỉ vì họ “mang bầu trước cưới” nữa.
Vì bà hiểu rồi — điều làm nên giá trị một con người, chưa bao giờ nằm ở cái bụng lớn hay nhỏ, mà ở cái tâm có biết giữ sạch hay không.