Mải buôn bán làm ăn, tôi thành g/ái quá lứa lỡ thì ở tuổi 40. Thuê thêm người về làm cho cửa hàng, sau trận đ/a/u r/u/ộ/t thừa, tôi phải lòng chàng trai 25t lúc nào không hay. Sống già nhân ngãi non vợ chồng với anh nửa năm, anh tâm sự muốn dẫn tôi về ra mắt bố mẹ, nhưng ngặt nỗi nhà cửa lụp xụp, ngại đón dâu mới. Tôi nghe mủi lòng, chuyển luôn 800 triệu để anh sửa sang nhà cửa. Vậy mà sáng hôm sau, bạn tr/;a;/i lại báo 1 tin chấn động

 


Tôi tên Hằng, năm nay vừa tròn 40 tuổi, chủ một cửa hàng mỹ phẩm nhỏ ở quận 10, TP.HCM. Cái tuổi không còn trẻ, không còn được gọi là xuân xanh, lại lỡ lỡ làng làng trong tình yêu, khiến tôi hay bị mọi người xung quanh gọi đùa là “gái ế thành đạt”.

Thật ra, tôi cũng từng có vài mối tình. Nhưng vì mải mê buôn bán, lo làm ăn, gồng gánh gia đình sau khi ba mẹ mất sớm, nên tôi không dám nghĩ đến chuyện yêu đương nhiều. Khi nhận ra thì bạn bè xung quanh đã con bồng cháu bế, còn tôi vẫn một mình giữa căn nhà phố tĩnh lặng.

Mọi chuyện bắt đầu thay đổi khi tôi thuê thêm nhân viên để mở rộng cửa hàng. Một trong những người đến phỏng vấn là Hoàng – chàng trai 25 tuổi, cao ráo, có nụ cười rất duyên và đôi mắt biết nói. Lúc đầu, tôi cũng chẳng để ý gì. Đơn giản chỉ nghĩ: “Thêm người làm, mình đỡ việc.”

Hoàng làm việc siêng năng, lễ phép, lại rất tâm lý. Cậu ta giúp tôi dọn dẹp hàng hóa, chăm sóc khách hàng và thỉnh thoảng còn nấu cơm trưa cho cả tiệm ăn. Nửa năm trôi qua, tôi không biết từ lúc nào, ánh mắt của Hoàng khiến tôi xao xuyến. Những lúc chạm phải ánh nhìn của cậu ấy, tim tôi đập nhanh như hồi còn là thiếu nữ.

Một đêm mưa lớn, tôi đang dọn đồ thì trượt chân ngã. Hoàng kịp đỡ lấy tôi. Chúng tôi gần nhau trong khoảnh khắc ấy, gần đến mức tôi nghe được tiếng thở gấp gáp của cả hai. Không ai nói gì, chỉ có tiếng mưa bên ngoài và nhịp đập rộn ràng trong lồng ngực. Hoàng nhìn tôi, rồi hôn nhẹ lên má. Và thế là, chúng tôi đến với nhau.

Tình yêu đến bất ngờ, dịu dàng như làn mưa tháng năm. Dù chênh lệch tuổi tác, Hoàng chưa từng tỏ ra e dè hay ngại ngùng. Cậu ấy gọi tôi là “người phụ nữ đặc biệt”, là “tình yêu định mệnh”. Tôi không dám tin hoàn toàn, nhưng trái tim đã lỡ đắm chìm, chẳng thể nào rút lui.

Sáu tháng sống chung như vợ chồng, tôi chìm trong hạnh phúc. Hoàng nói muốn dẫn tôi về quê ra mắt bố mẹ. Nhưng rồi cậu chần chừ: “Nhà anh ở tỉnh lẻ, nghèo lắm. Căn nhà ba gian cũ kỹ, dột nát, cha anh ngại không dám đón dâu mới.”

Tôi mủi lòng. Nghĩ đến việc mình có điều kiện, còn Hoàng là người tốt, chỉ thiếu một cái nền tảng để tự tin với đời. Sau mấy đêm trăn trở, tôi quyết định chuyển cho Hoàng 800 triệu – tiền dành dụm suốt mười năm qua – để cậu sửa sang nhà cửa, còn chuẩn bị cho đám cưới sắp tới.

Tôi còn nhớ rõ gương mặt xúc động của Hoàng lúc nhận tiền: “Anh hứa sẽ không để em thiệt thòi. Em là cả thế giới của anh.”

Nhưng sáng hôm sau…

Điện thoại tôi nhận được tin nhắn từ người bạn của Hoàng – Dũng. Tin nhắn vỏn vẹn mấy dòng khiến tim tôi lạnh toát:

“Chị Hằng ơi, Hoàng đi rồi. Sáng nay anh ấy bắt xe rời thành phố. Em không biết đi đâu, nhưng thấy anh ấy mang theo hết đồ đạc. Em nghĩ chị nên biết.”

Tôi gọi điện cho Hoàng. Tắt máy. Gọi lại – thuê bao. Tôi chạy về phòng trọ của cậu ấy – trống trơn. Không còn dấu vết gì của sáu tháng yêu đương, không một lời chia tay.

Ba ngày sau, tôi như kẻ mất hồn. Vừa đau lòng, vừa xấu hổ, vừa giận chính mình. 800 triệu – không chỉ là tiền – mà còn là lòng tin, là trái tim tôi đã đặt vào một người trẻ tuổi.

Tôi không báo công an. Cũng không nói với ai. Vì nói ra là tự vạch áo cho người xem lưng. Chỉ âm thầm đi tìm.

Tôi lần mò mạng xã hội, hỏi bạn bè cũ, dò hỏi qua Dũng – người duy nhất từng thân với Hoàng. Cậu ấy do dự nhưng rồi cũng nói thật:

“Chị ơi… Hoàng không tên thật là Hoàng. Tên thật là Vũ. Trước đây từng dính phốt lừa tình một chị ở Biên Hòa. Em không nghĩ ảnh lại làm vậy với chị.”

Tôi như chết đứng.

Mọi giấc mơ tôi từng có – đám cưới nhỏ, tổ ấm, một đứa con – vỡ vụn như gương rơi. Nhưng tôi không chịu thua. Lần theo số tài khoản ngân hàng mà tôi từng chuyển tiền, tôi phát hiện nó đứng tên một người phụ nữ tên Mai – người tôi chưa từng nghe Hoàng nhắc đến.

Tôi nhờ một người bạn làm ngân hàng hỗ trợ, và tìm ra được địa chỉ tạm trú của chủ tài khoản. Mai – 32 tuổi, sống ở Gò Vấp. Tôi đến, trong lòng dậy sóng.

Người phụ nữ mở cửa nhìn tôi ngỡ ngàng. Trẻ, đẹp, nhưng đôi mắt có gì đó u uẩn.

“Tôi là Hằng. Tôi đến tìm Hoàng… hay là Vũ.”

Mai không phản ứng bất ngờ. Chỉ khẽ thở dài: “Anh ấy vừa đi khỏi đây vài hôm. Cũng lấy của tôi 500 triệu. Tôi là bạn gái cũ. Bị lừa… giống chị.”

Chúng tôi ngồi trong một quán cà phê nhỏ. Câu chuyện Mai kể khiến tôi rùng mình. Vũ từng yêu nhiều người phụ nữ, luôn là kiểu trai ngọt ngào, hiểu tâm lý, và biết cách lấy lòng. Khi lấy được lòng tin và tiền bạc, hắn biến mất như một bóng ma.

Tôi và Mai không biết nên khóc hay cười. Hai người phụ nữ – một 40, một 32 – đều từng nghĩ mình là “duy nhất”.

Tôi quyết định không thể để tên lừa đảo đó sống yên. Tôi gửi đơn trình báo công an, kèm theo bằng chứng chuyển khoản, tin nhắn, hình ảnh… cùng lời khai của Mai.

Cuộc điều tra kéo dài gần ba tháng.

Cuối cùng, hắn bị bắt khi đang ở một thị xã nhỏ thuộc tỉnh Gia Lai, sống với một cô gái mới – 23 tuổi, vừa bán xe máy để “góp vốn kinh doanh cùng chồng sắp cưới”.

Ngày tôi đến trụ sở công an để đối chất, hắn cúi đầu, không dám nhìn tôi.

Tôi hỏi chỉ một câu:

“Cậu có từng yêu tôi, dù chỉ một chút không?”

Hắn im lặng.

Tôi cười, nhưng nước mắt lăn dài.

Tôi lấy lại được một phần tiền – chưa tới 300 triệu – sau khi tòa xử bán tài sản hắn có được. Phần còn lại xem như học phí.

Giờ đây, tôi vẫn sống một mình, vẫn điều hành cửa hàng mỹ phẩm. Nhưng tôi mạnh mẽ hơn, tỉnh táo hơn. Tôi không còn mơ về một tình yêu “sửa sang lại đời nhau”. Tôi học cách yêu chính mình – thứ tình yêu mà không ai có thể lừa gạt hay lấy đi được.

Và đôi khi, tôi vẫn nghĩ về Hoàng – à không, Vũ – như một cơn mưa bất chợt. Đến nhanh, thấm đẫm, nhưng rồi tan biến, để lại bầu trời thật trong, thật rõ. Sau cơn mưa ấy, tôi trưởng thành thêm một lần nữa.

Bài đăng phổ biến

Vừa Sinh Ra Đã Bị Gia Đình Giàu Có Ruồng Bỏ Vì Vết Bớt, Sự Thật Động Trời Phía Sau Khiến Ai Cũng S;ốc

Con chó đen trong nhà liên tục gầm gừ với đứa trẻ mới sinh vào mỗi đêm, người cha thấy bất thường liền vội vàng gọi công an

Cắm cҺιếc tăm Ьȏпg vào lọ dầu gιó, mẹo пҺỏ xử lý mọι rắc rṓι пҺà aι cũпg tҺícҺ

Bà Tư, mẹ Thuỷ, cứ thấp thỏm nhìn ra cổng, lo lắng không biết đường xá có khó khăn gì không

Tranh nhau 5 cm đất sau nhà, 10 năm không nhìn mặt cho đến khi đào móng mới lòi ra b/í m/ật khiến cả xóm phải gọi công an