Hai chị em rủ nhau nghỉ việc ở thành phố, rời bỏ những ngày tháng bó buộc nơi văn phòng để bắt đầu hành trình bán cà phê dạo trên vỉa hè. Không ai ngờ rằng bước ngoặt ấy lại mang đến thành công bất ngờ – mỗi buổi sáng buôn bán đều đặn, khách tìm đến ngày một đông, và sau khi trừ chi phí, họ vẫn dư được cả triệu đồng mỗi ngày.

 


Thảo và Ngân là hai chị em ruột, sinh ra và lớn lên ở miền Trung nắng gió. Sau khi tốt nghiệp đại học, cả hai lên Sài Gòn lập nghiệp, theo đuổi những công việc nơi văn phòng với ước mơ đổi đời. Nhưng rồi áp lực công việc, lương không đủ sống, thời gian vắt kiệt, khiến họ nhận ra rằng cuộc sống không chỉ là ngồi trong bốn bức tường để rồi cuối tháng chờ một khoản tiền còm cõi.

Một đêm nằm trên chiếc giường tầng ọp ẹp, Thảo bảo:

– Hay mình nghỉ việc đi em. Mình về làm cái gì đó, nhẹ đầu mà vui hơn.

Ngân tròn mắt:

– Chị nói thật hả? Rồi lấy gì sống?

– Mình còn trẻ, không thử thì làm sao biết?

Thế là sau nhiều đêm trằn trọc, họ quyết định nghỉ việc. Không về quê như dự tính, họ chọn ở lại thành phố, bắt đầu bằng việc… bán cà phê vỉa hè. Họ học pha chế từ YouTube, hỏi kinh nghiệm người đi trước, rồi gom góp được một chiếc xe đẩy nhỏ. Họ chọn bán buổi sáng, từ 6h đến 11h, tại một góc ngã tư gần công viên – nơi người lao động, học sinh, dân văn phòng thường qua lại.

Ban đầu, mọi thứ không dễ dàng. Có ngày bán chưa được 10 ly. Nhưng nhờ thái độ niềm nở, cà phê thơm ngon, sạch sẽ và giá cả phải chăng, khách dần đông hơn. Sau 3 tuần, mỗi sáng họ bán đều đều 70-80 ly. Lãi mỗi ngày trừ hết chi phí cũng được 1 – 1,5 triệu đồng – nhiều hơn mức lương văn phòng trước kia.

Nhưng điều kỳ lạ bắt đầu từ tuần thứ 4.

Mỗi ngày, cứ tầm 10h45 – 11h, khi họ chuẩn bị dọn dẹp thì một người đàn ông xuất hiện. Anh ta luôn đeo khẩu trang, đội nón kín mít, ăn mặc giản dị. Không bao giờ nói nhiều, chỉ hỏi:

– Còn bao nhiêu ly cà phê?

Thảo trả lời bao nhiêu, anh đều nói:

– Tôi lấy hết.

Rồi anh thanh toán đầy đủ, thậm chí còn boa thêm vài chục nghìn, rồi rời đi. Mỗi ngày đều như vậy.

Lúc đầu, hai chị em nghĩ chắc anh mua cho đồng nghiệp hay nhóm thợ nào đó. Nhưng đều đặn như một cái đồng hồ sinh học, không nghỉ ngày nào – thậm chí cả cuối tuần, khiến họ không khỏi thắc mắc. Đặc biệt là ánh mắt của anh – dù phần lớn gương mặt bị che kín, ánh mắt ấy luôn buồn buồn, xa xăm.

Một lần, Ngân hỏi thử:

– Anh ơi, anh lấy cà phê mang đi đâu vậy ạ?

Người đàn ông khựng lại, nhìn cô vài giây, rồi cười nhẹ:

– Tôi mang đi… tặng.

Nói rồi anh quay đi, để lại hai chị em với hàng tá dấu hỏi.

Ngày hôm đó, trời mưa nhẹ, khách ít, cà phê còn hơn 20 ly. Người đàn ông vẫn đến, mua hết như thường lệ. Lần này, chính Thảo gặng hỏi khi anh đang cột túi cà phê:

– Anh ơi… bọn em cảm ơn anh nhiều lắm. Nhưng cho em hỏi thật… anh mang đi tặng ai vậy ạ?

Anh im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng nói:

– Các em muốn biết thật không?

– Dạ… tụi em cứ tò mò mãi.

Anh tháo khẩu trang. Khuôn mặt anh hiện ra – không có gì đặc biệt, ngoài đôi mắt sâu và làn da sạm nắng. Anh ngồi xuống ghế nhựa nhỏ, tay xoa ly cà phê còn ấm.

– Tôi tên Nam. Trước cũng từng làm quản lý trong một công ty xây dựng. Vợ tôi mất cách đây hai năm vì ung thư. Lúc đó, tôi lao vào công việc để quên đi nỗi đau. Nhưng rồi trong một lần đi khảo sát công trình, tôi bị tai nạn. Gãy xương chân, phải nghỉ việc dài hạn. Tiền bạc cạn dần, tôi rơi vào trầm cảm.

Anh dừng lại một lúc. Trời mưa rả rích hơn.

– Một hôm, tôi đi bộ lang thang thì thấy một cụ già ngồi co ro bên vỉa hè, run lên vì lạnh. Tôi mua cho cụ ly cà phê nóng. Cụ nắm tay tôi, mắt rưng rưng: “Lâu lắm rồi tôi mới được uống cà phê…” Câu nói ấy khiến tôi sững người. Từ đó, mỗi ngày tôi để dành chút tiền, đi mua cà phê rồi đi phát cho những người lang thang, lượm ve chai, người già vô gia cư…

Ngân nghẹn lời. Thảo nhìn anh, mắt đỏ hoe.

Anh cười nhẹ:

– Tôi chọn giờ gần trưa vì biết nhiều người bắt đầu mệt mỏi, đói, buồn ngủ… Một ly cà phê nóng lúc đó có thể khiến họ ấm lòng. Mà các em biết không, cà phê của hai em thơm và nhẹ. Uống không bị đắng gắt – phù hợp với người lớn tuổi. Tôi mua hết mang đi chia, mỗi người một ly. Nhiều người chờ tôi mỗi ngày.

Anh đứng dậy, cầm túi cà phê, chào họ như thường lệ. Hai chị em nhìn theo bóng anh khuất dần trong mưa mà lòng nghẹn lại.

Từ hôm đó, Thảo và Ngân bắt đầu pha thêm một vài ly cà phê “đặc biệt” – thêm chút sữa cho người già, ít đá hơn cho người bị ho, cà phê ít đậm hơn cho người cao huyết áp. Họ dán nhãn nhỏ: “Cà phê cho cô Sáu bán vé số”, “Cà phê cho chú Ba nhặt ve chai”… rồi nói nhỏ với anh Nam:

– Anh nhớ phát đúng người nha. Họ quen mặt rồi đó.

Anh Nam cười rạng rỡ, lần đầu họ thấy nụ cười anh trọn vẹn như vậy.

Sau này, có hôm Ngân đi theo anh một đoạn. Cô lặng người thấy anh đi bộ gần 2 cây số, phát cà phê tận tay cho từng người. Có cụ bà ôm lấy anh khóc. Có cậu bé đánh giày cúi đầu lễ phép cảm ơn.

Anh không giàu. Chỉ là một người đàn ông trung niên lặng lẽ muốn làm điều tử tế trong khả năng của mình.

Hôm ấy là một ngày nắng gắt. 11h trôi qua, mà không thấy anh Nam đến. Hai chị em nhìn nhau, lo lắng. Cà phê còn đầy trong thùng giữ nhiệt. Họ chờ đến hơn 11h30 rồi quyết định… tự mang đi.

Và đó là một hành trình khiến họ không thể quên. Họ đi dọc các vỉa hè, vào tận khu công viên sau chợ, khu nhà hoang nơi người vô gia cư trú ngụ… Họ phát từng ly cà phê, như anh Nam đã từng làm.

Một cụ ông mắt mờ cầm ly cà phê mà thầm hỏi:

– Hôm nay sao không phải chú Nam?

Thảo chỉ biết cười, nước mắt ứa ra.

Hôm sau, anh Nam quay lại, chân bó nẹp nhẹ, chống gậy.

– Tôi té cầu thang, không đi được hôm qua. Nghe bà cụ kể các em đi phát giùm… cảm ơn nhiều.

Ngân trách yêu:

– Lần sau mà không đến thì phải báo chứ, làm bọn em lo muốn chết!

Anh lại cười, ánh mắt rạng rỡ.

Từ hôm đó, họ trở thành một “đội ngũ không tên”. Sáng bán cà phê, trưa chia nhau mang đi phát. Có những ngày, khách hàng biết chuyện cũng góp tiền để “mua ly cà phê tặng người khó khăn”.

Chuyện về “quán cà phê vỉa hè có tấm lòng” dần lan rộng. Nhiều người ghé đến không chỉ để uống, mà để ủng hộ, để góp một phần nhỏ cho những ly cà phê nghĩa tình ấy tiếp tục lan tỏa.

Một năm sau, quán cà phê vỉa hè của Thảo và Ngân có thêm một chiếc xe nữa. Họ thuê một người khuyết tật để phụ việc. Anh Nam thì vẫn đều đặn 11h mỗi ngày đến lấy cà phê – nay có thêm bạn đồng hành là một bé trai từng sống lang thang, giờ được anh nhận làm con nuôi.

Cuộc sống không cần hào nhoáng. Chỉ cần đủ yêu thương, đủ sẻ chia – thì dù một ly cà phê nhỏ cũng có thể làm ấm cả một thành phố.

Cuộc đời này vốn nhiều lo toan, nhưng chỉ cần một chút ấm áp từ những người xa lạ, cũng đủ khiến ta tin vào điều tử tế vẫn còn hiện hữu mỗi ngày.

Bài đăng phổ biến

Vừa Sinh Ra Đã Bị Gia Đình Giàu Có Ruồng Bỏ Vì Vết Bớt, Sự Thật Động Trời Phía Sau Khiến Ai Cũng S;ốc

Con chó đen trong nhà liên tục gầm gừ với đứa trẻ mới sinh vào mỗi đêm, người cha thấy bất thường liền vội vàng gọi công an

Cắm cҺιếc tăm Ьȏпg vào lọ dầu gιó, mẹo пҺỏ xử lý mọι rắc rṓι пҺà aι cũпg tҺícҺ

Bà Tư, mẹ Thuỷ, cứ thấp thỏm nhìn ra cổng, lo lắng không biết đường xá có khó khăn gì không

Tranh nhau 5 cm đất sau nhà, 10 năm không nhìn mặt cho đến khi đào móng mới lòi ra b/í m/ật khiến cả xóm phải gọi công an