Người vợ chăm con ở bệnh viện nhưng ngày nào cũng mặc v/áy đỏ, bao nhiêu người ch/ỉ ch/ỏ, b/àn t/án vẫn không chịu thay, đến 1 ngày chính miệng chồng cô nói ra sự thật, tất cả đều ch/ế/t l/ặng…

 

Hành lang bệnh viện Nhi những ngày tháng Tư oi ả, mùi thuốc sát trùng trộn lẫn tiếng khóc của trẻ con tạo nên một không khí nặng nề mà ai đi qua cũng thấy chùng lòng. Trong không gian trắng xoá ấy, người ta luôn dễ dàng nhận ra một người phụ nữ – dáng người nhỏ nhắn, gầy gò, mái tóc búi gọn, và đặc biệt là bộ váy đỏ mà cô mặc mỗi ngày.

Ngày nào cũng vậy, sáng sớm cô đã có mặt ở giường bệnh số 308, ngồi bên cạnh đứa trẻ đang truyền dịch. Cô luôn cười, luôn nhẹ nhàng dỗ dành con, luôn “tỏ ra bình thường” – đến mức đôi khi người ta quên mất rằng con cô đang mắc ung thư máu giai đoạn cuối.

Mọi người xung quanh – người nhà bệnh nhân, cả vài y tá trong viện – ban đầu thương cảm, nhưng rồi dần dà bắt đầu bàn tán.
“Không hiểu sao đi chăm con bệnh mà ngày nào cũng váy đỏ lòe loẹt thế.”
“Bệnh viện là chỗ đau thương, không phải sàn diễn đâu.”
“Hay có vấn đề gì thần kinh không…”

Cô không đáp lại, cũng không tỏ ra khó chịu. Mỗi ngày, cô vẫn mặc chiếc váy đỏ ấy, vẫn cười với con, và vẫn… im lặng.

Bé An – con trai cô – mới lên sáu. Gương mặt hốc hác, cánh tay chi chít vết kim tiêm. Nhưng mỗi khi nhìn thấy mẹ, ánh mắt bé lại sáng lên.

– Mẹ ơi, hôm nay mẹ lại mặc váy con chọn rồi nè! – Bé reo lên, dù giọng yếu xìu.

– Ừ, tại mẹ thích lắm. Con có gu thời trang cực đỉnh đấy! – Cô xoa đầu con, vẫn là nụ cười ấy.

Chiếc váy đỏ ấy vốn là món quà An chọn mua cho mẹ trong lần đi chơi siêu thị cuối cùng, trước khi em bắt đầu chuỗi ngày dài sống trong bệnh viện. Một chiếc váy đơn giản, vải cotton, đỏ tươi như hoa trạng nguyên. Khi đó, bé nhìn mẹ rồi nói rất nghiêm túc:

– Mẹ mặc màu đỏ trông vui lắm. Sau này, dù có chuyện gì cũng phải mặc nó nha. Để con biết mẹ không buồn.

Lời dặn trẻ con, nhưng cô lại ghi lòng. Từ khi An nhập viện, cô chẳng còn bận tâm đến mỹ phẩm, son phấn, hay cả những lời bàn tán sau lưng. Thứ duy nhất cô quan tâm là: hôm nay con có bớt đau không? Hôm nay mẹ có đủ mạnh mẽ để khiến con cười không?

Váy đỏ – trở thành một phần “chiến giáp” của người mẹ.

Tháng thứ ba trong viện, An yếu dần. Các đợt truyền hoá chất khiến bé rụng hết tóc, da nhợt nhạt và nôn mửa liên tục. Có hôm bé nói mê cả đêm, gọi mẹ rồi òa khóc.

Một vài lần, cô chạy ra hành lang, khóc ngập khăn giấy, rồi rửa mặt thật nhanh, trở lại giường với gương mặt tỉnh bơ.

Vẫn váy đỏ, vẫn là mẹ như mọi ngày.

Một y tá trẻ từng lén hỏi:

– Chị không có đồ khác à? Hay cần tụi em quyên góp?

Cô chỉ mỉm cười lắc đầu. Câu hỏi tốt ý nhưng khiến tim cô như có ai bóp nghẹt.

Cô có. Trong balo có vài bộ đồ khác – cũ nhưng sạch sẽ. Nhưng cô không thể mặc. Cô sợ… nếu một ngày An tỉnh dậy mà không thấy mẹ mặc váy đỏ, bé sẽ nghĩ mẹ buồn, sẽ nghĩ “chuyện xấu đã đến rồi”, và không còn dũng khí để chiến đấu nữa.

Người chồng – tên Minh – thỉnh thoảng mới xuất hiện ở viện. Anh thường đến lúc con ngủ, mang theo vài món đồ cần thiết, hỏi vợ vài câu về tình trạng con, rồi lặng lẽ ngồi nhìn con một lúc trước khi rời đi. Có người bảo anh vô tâm. Có người ác miệng hơn: “Chắc thấy vợ suốt ngày mặc váy đỏ dở hơi nên chán rồi.”

Cô vẫn không thanh minh.

Cho đến một ngày…

Hôm đó trời đổ mưa, mùi cồn sát khuẩn trong phòng điều trị càng nồng nặc. Bé An sốt cao, thở khò khè, không ăn uống được gì. Bác sĩ nói với cô: “Chị nên chuẩn bị tinh thần. Có thể bé không qua được đêm nay.”

Cô không khóc. Cô chỉ ôm con, miệng vẫn thì thầm:

– Mẹ đây, mẹ mặc váy đỏ nè, mẹ vui lắm, An cố lên nha…

Nhưng An không đáp. Chỉ đôi mắt mở lờ đờ, nhìn mẹ như muốn ghi nhớ gương mặt ấy vào tận đáy tim.

8 giờ tối, An trút hơi thở cuối cùng. Cô vẫn không khóc. Cô chỉ khẽ vuốt tóc con, rồi lấy khăn lau mặt bé, xếp lại chăn gối thật gọn. Cô thì thầm:

– Mẹ vẫn cười nè, thấy không? Mẹ giữ lời rồi.

Sáng hôm sau, người ta thấy người phụ nữ mặc váy đỏ ấy ngồi bất động ở ghế đá hành lang. Bên cạnh là vali nhỏ và con gấu bông bé An ôm suốt 3 tháng qua.

Minh – người chồng – đến bệnh viện sau đó không lâu. Khi nghe tin con mất, anh lặng người vài giây rồi ôm lấy vợ. Lần đầu tiên, cô bật khóc. Không còn là những giọt nước mắt kìm nén, mà là tiếng nức nở vỡ òa. Váy đỏ ướt nhòe nước mưa và nước mắt.

Chiều hôm đó, một y tá lớn tuổi, người từng nhiều lần thở dài mỗi khi thấy cô đi ngang, đã không nén được, nói nhỏ với Minh:

– Chúng tôi xin lỗi. Ai cũng từng nghĩ sai về vợ anh. Cô ấy mặc váy đỏ suốt mấy tháng, ai cũng nói này kia…

Minh chỉ cười buồn:

– Không sao đâu chị. Cô ấy hứa với con mà… Nó sợ mẹ buồn, nên dặn mẹ phải mặc váy đỏ mỗi ngày, để nó an tâm. Con tôi tin rằng… khi mẹ mặc màu đỏ, nghĩa là mọi thứ vẫn ổn. Nghĩa là nó vẫn còn hy vọng.

Người y tá lặng đi.

Một tuần sau, mọi người vẫn còn nhắc về “người mẹ váy đỏ”. Không còn ai cười khẩy hay bàn tán nữa. Họ chỉ lặng lẽ, mỗi khi nhớ lại hình ảnh người phụ nữ nhỏ bé ấy, ngồi suốt ba tháng trong bệnh viện, vừa làm mẹ, vừa làm người truyền cảm hứng sống cho chính con mình, bằng một chiếc váy đỏ giản đơn.

Một bộ váy – tưởng là điều ngược đời – hoá ra lại là biểu tượng của một tình yêu to lớn, vượt qua mọi ánh nhìn, mọi định kiến.

Tình yêu của mẹ luôn lặng lẽ. Nhưng đôi khi, sự lặng lẽ ấy lại rực rỡ như màu đỏ – không cần giải thích, không cần được hiểu, chỉ cần được nhìn thấy… đúng lúc.

Bài đăng phổ biến

Vừa Sinh Ra Đã Bị Gia Đình Giàu Có Ruồng Bỏ Vì Vết Bớt, Sự Thật Động Trời Phía Sau Khiến Ai Cũng S;ốc

Con chó đen trong nhà liên tục gầm gừ với đứa trẻ mới sinh vào mỗi đêm, người cha thấy bất thường liền vội vàng gọi công an

Cắm cҺιếc tăm Ьȏпg vào lọ dầu gιó, mẹo пҺỏ xử lý mọι rắc rṓι пҺà aι cũпg tҺícҺ

Bà Tư, mẹ Thuỷ, cứ thấp thỏm nhìn ra cổng, lo lắng không biết đường xá có khó khăn gì không

CҺấп Độпg: Bị Gιaпg Hồ ĐáпҺ Dã Maп, Nữ CảпҺ Sát Maпg TҺaι Được Cậu Bé NgҺèo Cứu Mạпg …