Trong một ngôi làng nhỏ yên bình, anh Hùng sống hạnh phúc bên người vợ hiền, chị Lan. Nhưng hạnh phúc ấy chẳng kéo dài khi chị Lan đột ngột qua đời vì một cơn bạo bệnh. Tang lễ được tổ chức vội vã trong đau đớn và hỗn loạn. Giữa dòng người tiễn đưa, anh Hùng, người chồng tội nghiệp, không thể kiểm soát được cảm xúc. Anh khóc ngất bên quan tài, ôm chặt những kỷ vật của vợ, trong đó có chiếc điện thoại cũ kỹ mà chị Lan luôn giữ bên mình.
Trong lúc bối rối, anh Hùng vô tình để chiếc điện thoại trong quan tài, đặt ngay bên tay vợ. Không ai để ý đến chi tiết nhỏ ấy, và nắp quan tài được đóng lại, mang chị Lan đi mãi mãi. Đám tang kết thúc, anh Hùng trở về căn nhà trống vắng, lòng nặng trĩu. Đêm đó, anh chợt nhận ra chiếc điện thoại đã biến mất. Nghĩ lại, anh bàng hoàng hiểu rằng nó đã bị chôn cùng vợ.
Ngày qua ngày, anh Hùng sống trong nỗi đau và sự day dứt. Chiếc điện thoại không chỉ chứa những bức ảnh kỷ niệm, mà còn là nơi lưu giữ những tin nhắn cuối cùng của chị Lan. Anh tự trách mình, nhưng chẳng thể làm gì để lấy lại. Một tuần sau tang lễ, vào một đêm mưa tầm tã, điện thoại của anh Hùng bất ngờ rung lên. Một tin nhắn đến từ số của chị Lan.
“Anh ơi, em vẫn ở đây. Đừng buồn nữa.”
Anh Hùng sững sờ, tay run rẩy. Anh gọi lại, nhưng chỉ nghe tiếng tút dài vô vọng. Nghĩ rằng ai đó đang đùa ác, anh cố gắng trấn tĩnh. Nhưng đêm hôm sau, một tin nhắn khác lại đến: “Anh, em nhớ anh. Nhìn lên bàn thờ đi.” Anh quay lại, thấy bức ảnh thờ của chị Lan dường như đang mỉm cười. Lạnh sống lưng, anh Hùng bắt đầu hoảng sợ.
Những ngày tiếp theo, các tin nhắn đến đều đặn, mỗi lần mang một thông điệp kỳ lạ. Có khi là lời nhắc anh ăn uống đúng giờ, có khi là câu nói yêu thương như lúc chị Lan còn sống. Anh Hùng không dám kể với ai, sợ bị cho là điên. Cuối cùng, không chịu nổi, anh quyết định tìm đến một thầy cúng trong làng. Thầy nghe xong, trầm ngâm, rồi yêu cầu anh đào quan tài lên để kiểm tra.