Họ đuổi cô ra khỏi đám tang chồng. Không một ánh mắt thương xót, chỉ có sự ghẻ lạnh, dè bỉu.
Vì cô là dâu trưởng nhưng không có con, vì bố mẹ chồng chưa bao giờ thích cô, vì chị em chồng cho rằng cô chỉ là đứa bám váy chồng ăn sung mặc sướng.Cô không khóc khi họ xé váy tang, lôi cô ra ngoài giữa cơn mưa. Cô chỉ lặng lẽ nhìn di ảnh chồng lần cuối, rồi quay đi – không một lời biện minh.
49 ngày sau.
Trên mâm cơm cúng giỗ, nhà chồng tụ họp đầy đủ. Ai nấy đều ăn nói nhỏ nhẹ hơn mọi khi, nhưng không phải vì tiếc thương. Mà vì… sắp chia tài sản.
Lúc ấy, một người giao hàng bước vào, đặt trên bàn thờ một phong bì trắng.
Trên phong bì chỉ ghi một dòng chữ:
“Chỉ mở khi đầy đủ mọi người có mặt, đúng 49 ngày.”
Họ xì xào. Nhưng cũng tò mò.
Bà mẹ chồng lầm rầm chửi:
– “Cái thứ đàn bà không biết đẻ, giờ bày trò.”
Anh trai chồng cười nhạt:
– “Lại tưởng có gì ghê gớm.”
Chị chồng giật phong bì, mở ra.
Bên trong là… một tập tài liệu được ghim cẩn thận và một lá thư tay.
Chữ của chồng cô. Rõ ràng. Run run. Đề ngày trước khi anh ấy qua đời đúng 2 ngày.