Chủ tịch mặc đồ công nhân tới thị sát nhưng không báo trước. Nào ngờ bị tên em của quản lý vào xin việc nhưng lại hỗn hách gây chuyện – và cái kết khiến cả công ty sững sờ…

 



Chủ tịch mặc đồ công nhân tới thị sát nhưng không báo trước. Nào ngờ bị tên em của quản lý vào xin việc nhưng lại hỗn hách gây chuyện – và cái kết khiến cả công ty sững sờ…


Giữa cái nắng gắt tháng 4, Khang, Chủ tịch Tập đoàn sản xuất thiết bị cơ khí K&M, đứng lặng trước cổng một phân xưởng thuộc tỉnh lẻ – nơi anh vừa âm thầm mua lại 70% cổ phần.

Không vest, không lái xe riêng. Hôm nay, anh mặc đồng phục công nhân, đội mũ bảo hộ, xách theo chiếc hộp cơm inox – chẳng ai nhận ra anh.

– “Chào anh, công nhân mới hả? Vào đi.” – Bảo vệ chỉ gật đầu nhẹ, chẳng nghi ngờ gì.
Khang mỉm cười. Anh thích những cuộc khảo sát bất ngờ thế này. Nó cho anh biết được sự thật mà cấp dưới chẳng bao giờ dám nói.


Giữa giờ nghỉ trưa, khi công nhân đang xếp hàng chờ lấy cơm, một giọng nói the thé vang lên:

– “Ê ê, né ra! Cho anh Phát lấy trước, anh Phát là người nhà của quản lý xưởng!”

Mọi người né qua bên. Một gã trai ăn mặc sành điệu, áo sơ mi bóp sát người, tay đeo dây chuyền vàng lắc lư, khoác tay một cô bạn gái ăn mặc như đi bar… lấn thẳng lên đầu hàng.

– “Lấy hai phần cơm. Nhiều thịt vào!”
– “Dạ… anh không phải công nhân nên em…” – Cô cấp dưỡng ngập ngừng.
– “Cái gì?! Tao là em trai quản lý! Chuẩn bị được lên chức trưởng ca đấy! Mày không biết điều hả?!”


Lúc đó, Khang vừa đến cuối hàng, lặng lẽ cầm khay đợi tới lượt.
Phát quay sang nhìn thấy anh – một công nhân lạ mặt, áo có vết dầu mỡ – liền sấn tới:

– “Ê mày! Sao nhìn mặt lạ hoắc? Mày là công nhân mới hả? Sao không nhường anh trước?”

Khang vẫn bình tĩnh, gật đầu:

– “Tôi cũng xếp hàng như mọi người thôi.”
– “Mày ngon ha! Định coi thường anh Phát này?! Mày biết tao là ai không?! Tao chỉ cần gọi một cú điện thoại là đuổi mày ngay lập tức!”

Bạn gái Phát thì cười khẩy:

– “Còn định giành cơm với anh Phát nữa chứ. Không biết điều.”

Không khí căng thẳng. Một vài công nhân nhìn nhau nhưng không ai dám xen vào.

– “Thôi được rồi.” – Khang buông khay cơm xuống, chỉnh lại mũ bảo hộ, ánh mắt lạnh đi. – “Nếu anh muốn gọi người đuổi tôi thì… gọi ngay đi.”

– “Thái độ gì đấy?! Mày chết chắc!” – Phát giật điện thoại gọi ngay cho anh trai.


Chưa đầy ba phút, quản lý xưởng – ông Vỹ – chạy hộc tốc tới:

– “Có chuyện gì mà ồn ào vậy?!”

Phát hất mặt:

– “Anh! Thằng công nhân mới này hỗn láo! Đòi giành cơm với em, còn nói móc máy!”

Ông Vỹ vừa nhìn thấy Khang, mặt tái mét:

– “Ch… Chủ tịch Khang?! Sao… sao ngài lại ở đây…?”

Cả xưởng như chết lặng. Phát thì há hốc miệng, mặt cắt không còn giọt máu.

– “Chủ… chủ tịch?”
– “Ừ. Người mà cậu định đuổi ấy – chính là tôi.” – Khang đáp, giọng sắc như dao. – “Cảm ơn cậu vì đã thể hiện quá xuất sắc trước mặt tôi.”


Anh quay sang ông Vỹ, ánh mắt nghiêm khắc:

– “Quản lý Vỹ, tôi muốn anh giải trình lý do vì sao người không thuộc công ty lại ngang nhiên vào khu vực công nhân, nhận khẩu phần ăn.
Và tại sao lại có ý định đề bạt một người như vậy?”

Ông Vỹ cúi gằm mặt:

– “Tôi… tôi xin lỗi. Tôi không biết em mình lại cư xử như vậy…”

– “Tôi không muốn biện minh. Tôi cần kết quả.
Từ hôm nay, người tên Phát bị cấm bước vào xưởng một lần nào nữa.
Còn anh – tạm đình chỉ chờ kiểm tra lại toàn bộ quá trình quản lý.”

– “Chủ… Chủ tịch, tôi sai rồi, tôi không biết anh là…” – Phát lắp bắp.

Khang nhìn thẳng vào mắt Phát:

– “Không phải vì tôi là chủ tịch mà anh sai. Mà là vì anh quên mất tư cách làm người.


Hôm sau, tin tức lan khắp công ty:
Chủ tịch Khang đích thân xuống xưởng điều tra nội bộ – không báo trước, không tùy tùng.
Ai nấy đều bất ngờ và khâm phục.

Anh đứng giữa sân xưởng, lần này với tư cách thật:

– “Tôi không cần các anh cúi đầu chào tôi, không cần lễ nghĩa.
Tôi cần các anh làm việc trong một môi trường công bằng – nơi không ai bị bắt nạt vì địa vị, và không ai lạm quyền vì quan hệ.”

Tiếng vỗ tay vang lên từ dãy công nhân.
Họ nhìn anh – một người đàn ông mặc đồ bảo hộ cũ, nhưng ánh mắt sáng, và trái tim không rời khỏi mặt đất.


Buổi chiều, khi chuẩn bị rời xưởng, cô cấp dưỡng rụt rè đến gần, đưa cho anh một hộp cơm nhỏ:

– “Anh chủ tịch… hôm qua… em không biết, nhưng nay em nấu riêng phần này. Đầy thịt như yêu cầu.”

Khang bật cười, nhận lấy:

– “Cảm ơn cô. Hôm qua ăn chưa kịp.”

Anh mở hộp, nhìn thấy bên trong là cơm nóng, thịt kho thơm lừng.
Một bữa cơm giản dị, nhưng khiến anh thấy lòng mình dịu lại.

Bởi đôi khi, cách lãnh đạo tốt nhất là dám bước xuống, nhìn thấy sự thật… và xử lý nó như một con người.

Bài đăng phổ biến

Cắm cҺιếc tăm Ьȏпg vào lọ dầu gιó, mẹo пҺỏ xử lý mọι rắc rṓι пҺà aι cũпg tҺícҺ

Tranh nhau 5 cm đất sau nhà, 10 năm không nhìn mặt cho đến khi đào móng mới lòi ra b/í m/ật khiến cả xóm phải gọi công an

Chủ tịch đến thăm nhà nhân viên bị ố/m. Nào ngờ vừa đến nhà, nhìn thấy tấm ảnh thờ ông đã ch/ết l/ặng…

Cô gái mang thai bị chó nghiệp vụ sủa không ngừng

TҺầп ƌồпg Ấп Độ tιȇп trι 6 ƌιḕu vḕ пăm 2024, ƌιḕu cuṓι cùпg kҺιếп пҺιḕu пgườι lo lắпg