Chủ quán bún nhất quyết không cho ông lão lang thang tô bún. Mà thay vào đó phải làm một điều khiến người ta s:ững s:ờ...
Một buổi sáng mùa thu, không khí nhẹ nhàng, lành lạnh, quán bún nhỏ nằm bên lề con phố yên tĩnh. Quán không sang trọng, chỉ là một gian nhà nhỏ với những chiếc bàn gỗ cũ kỹ, ánh đèn vàng ấm áp phản chiếu qua cửa kính mờ sương. Nhưng với những người dân trong khu phố này, quán bún này là một nơi thân quen, nơi có những tô bún thơm lừng, nước dùng ngọt ngào, và đặc biệt là ông chủ – một người đàn ông trung niên với ánh mắt hiền từ, đôi tay thoăn thoắt, và một trái tim rộng mở.
Hôm đó, trong khi mọi người đang thưởng thức tô bún nóng hổi, một ông lão lang thang, khuôn mặt gầy gò và đôi mắt trũng sâu, bước vào quán. Ông khoác trên người chiếc áo rách nát, mùi cơ thể của ông hòa lẫn với mùi đất bụi của những con phố.
Ông dừng lại ngay cửa quán, ánh mắt mệt mỏi nhìn vào ông chủ quán.
"Xin ông cho tôi một tô bún miễn phí, tôi đói quá rồi."
– Giọng ông lão khàn đặc, nhưng trong đó là một sự nài nỉ không dám hy vọng.
Không ai trong quán lên tiếng. Những người đang ăn bún đều dừng lại, nhìn nhau với ánh mắt ngạc nhiên và có phần khó chịu. Quán bún này không phải là nơi phát đồ từ thiện, và ông chủ cũng chẳng phải là người dễ dàng giúp đỡ ai đó mà không có lý do.
Ông chủ, người đàn ông với khuôn mặt khắc khổ, đưa tay lau mồ hôi trên trán, bình tĩnh nhìn ông lão
"Ở đây không phát đồ từ thiện." – Ông chủ nói, giọng điềm tĩnh nhưng kiên quyết.
Mọi người trong quán nghe thấy vậy, bắt đầu thì thầm, có người còn cảm thấy bất mãn:"Sao lại thế? Ông ấy đói lắm rồi mà."
"Mỗi tô bún có mấy nghìn đâu, cho ông ấy một bát cũng có sao đâu."
Nhưng ông chủ không mảy may thay đổi thái độ. Ông lặng lẽ quay đi, cúi xuống, cắt tiếp những lát thịt trong tô bún. Im lặng lan tỏa khắp quán, một không gian bối rối và ngượng ngập.
Chợt, ông chủ lên tiếng lần nữa, nhưng lần này giọng ông vang lên rõ ràng, mạnh mẽ hơn:
"Nhưng tôi có thể cho ông một bát bún, với giá của 5 cái nắp chai."
Cả quán bỗng lặng thinh, rồi tất cả quay sang nhìn ông chủ, không hiểu ông nói gì. Ông lão ngơ ngác, không hiểu, nhưng ông chủ tiếp tục giải thích:
"Tôi thấy ông hay đi qua các đống ve chai gần đây, nhặt vỏ chai, nắp chai. Tôi bán bún với giá rất bình dân, nếu ông cần, tôi sẽ bán cho ông một bát bún với giá là 5 cái nắp chai mà ông nhặt được. Mỗi ngày, tôi sẽ bán với giá đó cho ông."
Ông lão đứng sững, ánh mắt trống rỗng dần trở nên rưng rưng. Mọi người trong quán đều im lặng, không một ai dám thở mạnh. Không ai ngờ rằng, thay vì từ chối hay không thương xót, ông chủ lại đưa ra một cách giải quyết kỳ lạ nhưng đầy nhân văn.
Một người trong quán không kiềm được, lên tiếng:
"Ông ấy sao có thể nhặt được 5 cái nắp chai mỗi ngày? Ông ấy quá nghèo khổ rồi, lấy đâu ra nắp chai mà đổi?"
Ông chủ quay lại, mỉm cười bình thản:
"Vì tôi biết, ông ấy sẽ đi tìm, sẽ làm việc gì đó để có thể đổi lấy tô bún. Không phải để trả tiền, mà là để có cảm giác mình có thể làm được điều gì đó, dù nhỏ, nhưng vẫn có giá trị."
Mọi người trong quán nhìn nhau, ánh mắt dần chuyển từ sự bức xúc sang sự cảm động. Họ nhận ra rằng, ông chủ không chỉ đơn giản là một người bán bún, mà là một người có trái tim rộng mở, sẵn sàng giúp đỡ mà không cần thương hại.
Ông lão, sau một lúc im lặng, đôi mắt nhòa đi vì xúc động, cuối cùng nói:"Cảm ơn ông… cảm ơn ông rất nhiều. Tôi sẽ tìm nắp chai để đổi bún. Cảm ơn ông, ông thật tốt bụng."
Không ai nói gì thêm. Mọi người đều lặng im, nhưng trong lòng mỗi người đều dâng lên một cảm xúc khó tả. Câu chuyện không chỉ là về một tô bún hay 5 cái nắp chai, mà là về tình người, sự chia sẻ và niềm tin vào khả năng thay đổi của mỗi con người. Ông chủ không cho ông lão một tô bún miễn phí, mà ông cho ông một cơ hội để tự mình làm điều gì đó có ý nghĩa, một cơ hội để ông lão có thể cảm thấy mình không phải là gánh nặng cho xã hội này.
Từ ngày đó, ông lão mỗi ngày đều xuất hiện, mang theo những chiếc nắp chai mà ông nhặt được, đôi mắt sáng lên khi ông cầm lấy bát bún từ tay ông chủ. Những người trong quán, mỗi khi nhìn cảnh tượng ấy, lại không kìm được xúc động. Và dù không ai nói gì, nhưng mỗi người trong quán đều cảm thấy một chút ấm áp trong lòng, một chút niềm tin vào con người và những điều tốt đẹp vẫn tồn tại trong cuộc sống này.
Ngày qua ngày, câu chuyện về ông lão và ông chủ quán bún đã trở thành một phần của khu phố, trở thành một bài học về lòng nhân ái, về sự sẻ chia trong những thời khắc khó khăn nhất.