Sau khi chồng mấ;t, tôi vẫn giữ thói quen biếu mẹ chồng 3 triệu mỗi tháng. Không phải vì tôi dư dả gì, mà vì tôi nghĩ đó là trách nhiệm. Mẹ chồng nhận tiền, đôi khi chỉ ậm ừ, chẳng bao giờ nói lời cảm ơn. Ba năm trôi qua, tôi đi thêm bước nữa. Nhưng hôm ấy, bà đến dự đám cưới, mặt lạnh tanh. Đến lúc khách khứa ra về, tôi vẫn không thấy bà đưa cái phong bì nào chúc phúc, dù chỉ là vài trăm nghìn tượng trưng, chẳng bằng 1 phần nhỏ trong cái số tiền tôi biếu bà mỗi tháng. Hôm ấy tôi nói thẳng từ nay mình sẽ cắt khoản trợ cấp này để lo cho gia đình mới. Đến tối, bỗng thấy cả xóm tất tưởi đến tận nhà thông báo cho tôi tin động trời
Tôi tên Linh, năm nay 35 tuổi. Cuộc đời tôi tưởng chừng đã an bài trong một cuộc hôn nhân yên ấm, nhưng rồi biến cố ập đến, chồng tôi mất sau một vụ tai nạn bất ngờ. Khi ấy, con tôi còn chưa tròn hai tuổi. Từ một người vợ có chồng chở che, tôi bỗng chốc trở thành mẹ đơn thân, loay hoay giữa cuộc sống bộn bề.
Dù chồng tôi không còn, tôi vẫn giữ thói quen gửi cho mẹ chồng ba triệu mỗi tháng. Không phải vì tôi dư dả gì, mà tôi luôn tâm niệm đó là trách nhiệm, là chút tình nghĩa còn sót lại. Suốt ba năm, chưa tháng nào tôi quên khoản tiền ấy, dù có những lúc bản thân cũng chật vật với cuộc sống.
Nhưng mẹ chồng tôi không hề biết ơn. Mỗi lần nhận tiền, bà chỉ ậm ừ, chưa từng một lần nói lời cảm ơn. Tôi cũng chẳng đòi hỏi gì, chỉ nghĩ đơn giản, mình làm điều đúng đắn thì cứ tiếp tục. Nhưng rồi đến một ngày, tôi quyết định đi bước nữa.
Chồng mới của tôi là Tuấn, một người đàn ông hiền lành, chững chạc. Anh không giàu có nhưng rất thương mẹ con tôi. Ngày cưới, tôi hồi hộp chờ đợi mẹ chồng cũ đến dự. Dù bà không yêu quý tôi, tôi vẫn hy vọng bà có thể nở một nụ cười chúc phúc. Nhưng không. Bà xuất hiện với gương mặt lạnh tanh, ngồi một góc suốt buổi tiệc, không nói không rằng.
Tiệc tan, khách khứa ra về hết, tôi vẫn không thấy bà đưa cái phong bì nào chúc mừng. Tôi không phải người thực dụng, nhưng ít nhất một lời chúc hay một chút gì tượng trưng cũng đủ để thể hiện bà coi tôi như người từng trong gia đình.
Khi bà đứng dậy chuẩn bị về, tôi nhìn thẳng vào mắt bà, giọng bình tĩnh nhưng dứt khoát:
- Mẹ à, con nghĩ từ nay con sẽ không gửi tiền cho mẹ nữa. Con cần lo cho gia đình mới của mình.
Bà nhìn tôi, ánh mắt trống rỗng, không bất ngờ cũng chẳng tức giận. Bà không nói gì, chỉ quay lưng lặng lẽ ra về. Tôi cũng chẳng suy nghĩ quá nhiều. Ba năm qua, tôi đã làm đủ trách nhiệm của mình.
Tối đó, tôi vừa dọn dẹp xong thì nghe tiếng ồn ào ngoài cửa. Tiếng người gọi hớt hải:
- Linh ơi! Ra đây nhanh lên!
Tôi bước ra, cả xóm đã tụ tập đông nghịt trước cổng nhà tôi. Nhìn ai cũng hốt hoảng.
- Có chuyện gì vậy?
Bà Hoa, một người hàng xóm, nắm chặt lấy tay tôi, giọng run rẩy:
- Mẹ chồng cũ của cô… bà ấy… bà ấy treo cổ t.ự t.ử rồi!
Tôi lặng người. Trái tim như bị ai bóp nghẹt.
Không thể nào…
Là thật đấy, người ta vừa phát hiện bà ấy treo cổ trong nhà.
Tôi lảo đảo, tai ù đi, chân mềm nhũn không còn đứng vững. Một cảm giác tội lỗi khủng khiếp ập đến.
Tôi lao đến nhà mẹ chồng cũ trong cơn hoảng loạn. Đám đông vây kín trước cửa. Bên trong, bà đã nằm bất động, khuôn mặt tím tái. Tôi không kịp khóc, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh buốt.
Công an vào cuộc. Sau khi khám nghiệm, người ta tìm thấy một lá thư bà để lại. Nội dung chỉ vỏn vẹn mấy dòng:
“Xin lỗi Linh. Cảm ơn con đã giúp mẹ suốt ba năm qua. Nhưng mẹ không còn đường lui nữa.”
Tôi nghẹn ngào, nước mắt rơi như mưa. Thì ra, bà không hề vô tâm như tôi nghĩ. Bà im lặng nhận tiền không phải vì coi đó là điều hiển nhiên, mà vì bà không biết bày tỏ thế nào. Và giờ đây, khi tôi cắt đi nguồn trợ cấp duy nhất của bà, bà đã không còn gì để bấu víu.
Hàng xóm bắt đầu xì xào. Có người nói bà nợ nần chồng chất, không có tiền trả. Có người bảo bà bị trầm cảm nhiều năm nay. Tôi không còn sức để nghe. Trong lòng tôi chỉ còn một nỗi day dứt không thể nào nguôi ngoai.
Đám tang của bà diễn ra lặng lẽ. Tôi đứng đó, cảm thấy bản thân như một kẻ tội đồ. Có người nhìn tôi trách móc, có người thương cảm, nhưng điều đó chẳng còn quan trọng.
Sau đám tang, tôi trở về nhà trong cơn hoảng loạn. Đêm ấy, tôi không thể ngủ. Mỗi khi nhắm mắt, tôi lại thấy khuôn mặt tím tái của bà, thấy lá thư bà để lại. Tôi đã không nghĩ mọi chuyện lại nghiêm trọng đến vậy.
Suốt nhiều tháng sau, tôi chìm trong sự dằn vặt. Hạnh phúc mới của tôi cũng vì thế mà trở nên méo mó. Tuấn dù rất thương tôi, nhưng anh cũng không thể giúp tôi thoát khỏi bóng ma tâm lý ấy.
Có lẽ suốt đời này, tôi cũng không thể tha thứ cho chính mình…