Ngày cưới, vừa đón dâu về thì nghe tin người yêu cũ đang h-ấ-p h-ố-i nên tôi đã để vợ một mình tiếp khách rồi chạy đến bệnh viện nhìn mặt em lần cuối cùng. Lúc quay về thì bủn rủn tay chân khi thấy cả nhà đang cuống cuồng, vợ tôi đã…
Ngày cưới của tôi, đáng lẽ là ngày hạnh phúc nhất đời, lại hóa thành cơn ác mộng không lối thoát.
Sáng hôm đó, lễ rước dâu diễn ra trong niềm hân hoan của gia đình hai bên. Vợ tôi, Lan, trong chiếc áo cưới trắng tinh khôi, nở nụ cười dịu dàng mà tôi đã trót yêu từ lần đầu gặp. Mọi thứ tưởng chừng hoàn hảo, cho đến khi chiếc điện thoại trong túi áo tôi rung lên.
Là Hiền – người yêu cũ của tôi. Người mà tôi từng nghĩ sẽ là bến đỗ cả đời, cho đến khi mọi thứ sụp đổ vì những hiểu lầm và tổn thương chẳng thể hàn gắn. Giọng người ở đầu dây nghẹn ngào:
“Hiền… không qua khỏi được đâu. Cô ấy muốn gặp anh lần cuối.”
Tôi sững sờ. Trong đầu rối bời giữa bổn phận và ký ức. Tôi quay sang Lan, định kể lại mọi chuyện, nhưng không biết phải mở lời thế nào. Nhìn ánh mắt hạnh phúc của cô ấy, tôi chỉ thì thầm:
“Anh phải đi một chút, có việc gấp.”
Lan thoáng ngạc nhiên nhưng không hỏi thêm, chỉ khẽ gật đầu. Tôi rời khỏi tiệc cưới, để lại vợ tôi một mình tiếp khách.
Đến bệnh viện, tôi thấy Hiền đang nằm trên giường, sắc mặt nhợt nhạt, hơi thở yếu ớt. Cô ấy mỉm cười khi thấy tôi, ánh mắt dịu lại như được an ủi.
“Tôi biết… tôi không nên gọi anh, nhưng… tôi chỉ muốn gặp lại anh một lần cuối.”
Tôi nắm lấy tay cô ấy, không nói nên lời. Hiền thì thầm những lời cuối, nhắc về kỷ niệm xưa, rồi từ từ khép mắt. Lần cuối cùng, cô ấy ra đi trong bình yên.
Khi tôi trở lại, chân tôi bủn rủn khi bước vào nhà. Lan đang nằm đó, bất động giữa đám đông. Ai đó hét lên:
“Cô ấy bị sốc… không chịu nổi áp lực… cô ấy đã đi rồi!”
Tôi ngã quỵ.
Chưa bao giờ tôi nghĩ một quyết định trong phút chốc lại dẫn đến kết cục bi thảm đến vậy. Hiền đã ra đi, nhưng Lan, người đáng lẽ sẽ cùng tôi đi đến cuối đời, lại vì tôi mà chết trong cô đơn và tuyệt vọng.
Tôi chỉ còn biết ôm lấy cô ấy trong tiếng gào thét vô vọng. Một ngày cưới, hai lần tiễn biệt. Phút chốc, cả thế giới của tôi sụp đổ.