Tôi lấy chồng thì liền dọn ra ở riêng, tìm thuê một căn hộ trên thành phố chứ không sống chung với mẹ chồng dưới quê. Sau gần một năm thì tôi sinh con trai đầu lòng. Trong khoảng thời gian đầu chăm con mọn, tôi được mẹ chồng hỗ trợ rất nhiều. Vì bà chỉ còn một mình nên đã đồng ý lên sống cùng với vợ chồng tôi để phụ trông cháu. Thoáng chốc con trai đã đến độ tuổi đi nhà trẻ, và mẹ chồng cũng là người phụ giúp tôi đưa đón thằng bé. Mọi thứ vẫn diễn ra suôn sẻ cho đến khi mẹ chồng bất ngờ bảo tôi rằng, bà sẽ về quê. Dẫu tôi đã ra sức phản đối và van nài bà ở lại, nhưng mẹ chồng vẫn nhất quyết với lựa chọn của mình khiến tôi khá buồn và khó chịu. Đến tối khi vừa tăng ca ở công ty về, tôi tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của mẹ với chồng dưới bếp. Lúc này, tôi mới hiểu lý do vì sao mẹ chồng lại muốn về quê không chăm cháu nữa…

 


Được mẹ chồng hỗ trợ chăm cháu suốt thời gian dài, tôi hoàn toàn ỷ lại nên cứ nghĩ rằng đó là lẽ đương nhiên.

Trách nhiệm chăm sóc và nuôi dạy con cái là của bố mẹ, ông bà có thể hỗ trợ được thì tốt nhưng nếu không thì cũng là chuyện rất bình thường, bởi nó hoàn toàn nằm ngoài nghĩa vụ bắt buộc của ông bà. Đến tận ngày hôm nay, tôi mới hiểu ra được điều này.

Tôi lấy chồng thì liền dọn ra ở riêng, tìm thuê một căn hộ trên thành phố chứ không sống chung với mẹ chồng dưới quê. Sau gần một năm thì tôi sinh con trai đầu lòng. Trong khoảng thời gian đầu chăm con mọn, tôi được mẹ chồng hỗ trợ rất nhiều. Vì bà chỉ còn một mình nên đã đồng ý lên sống cùng với vợ chồng tôi để phụ trông cháu.

Nghỉ thai sản 6 tháng thì tôi giao con lại cho mẹ chồng rồi trở lại với công việc văn phòng 8 tiếng. Tôi cảm thấy may mắn vô cùng vì làm mẹ bỉm nhưng rất nhàn vì đã có mẹ chồng lo cho mọi thứ, từ việc cho con ăn, chơi, tắm rửa cho đến ngủ nghỉ.

Được bà nội một tay chăm bẵm từ khi lọt lòng nên con trai tôi rất quấn bà, thậm chí còn hơn cả bố mẹ. Bởi so với tôi thì thời gian mẹ chồng dành cho cháu nhiều hơn đáng kể. Thoáng chốc con trai đã đến độ tuổi đi nhà trẻ, và mẹ chồng cũng là người phụ giúp tôi đưa đón thằng bé. Khoảng cách từ nhà đến trường chỉ cách một con hẻm nên cũng khá gần và tiện để bà đưa đón cháu.

Mọi thứ vẫn diễn ra suôn sẻ cho đến khi mẹ chồng bất ngờ bảo tôi rằng, bà sẽ về quê. Dẫu tôi đã ra sức phản đối và van nài bà ở lại, nhưng mẹ chồng vẫn nhất quyết với lựa chọn của mình khiến tôi khá buồn và khó chịu. Thậm chí tôi còn giận và trách bà không thương con cháu. Ở với vợ chồng tôi, bà vốn dĩ chưa phải thiếu thốn bất kỳ điều gì, tôi vẫn lo cho mẹ chồng mọi thứ.

Đến tối khi vừa tăng ca ở công ty về, tôi tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của mẹ với chồng dưới bếp. Lúc này, tôi mới hiểu lý do vì sao mẹ chồng lại muốn về quê không chăm cháu nữa. Tôi đã xấu hổ khi nghe từng lời tâm sự của bà.

– Mẹ thực sự thương cu Rin và các con lắm, mẹ cũng muốn ở lại chăm cháu để hai đứa đi làm kiếm tiền. Nhưng con đừng trách mẹ, mẹ không thể chăm Rin được nữa. Con cũng biết đấy, Rin nay càng lớn càng nghịch, thằng bé chạy nhảy khắp nơi. Mẹ thì cũng lớn tuổi rồi, chân tay mỗi ngày một yếu đi, vụng về hơn trước rất nhiều. Mẹ không đủ sức để chăm sóc cháu trai của mẹ tốt nhất, nếu lỡ chẳng may vì sơ suất mà Rin bị làm sao thì mẹ sẽ ân hận, tự trách bản thân suốt đời.

Mẹ biết vợ con giận mẹ và khó chịu vì mẹ đòi về quê, nhưng hiện tại mẹ nghĩ các con thử tìm một bảo mẫu có sức khoẻ và khéo chăm trẻ để phụ vợ chồng con. Như vậy sẽ tốt hơn là mẹ tiếp tục làm chuyện này con ạ, con giúp mẹ lựa lời nói chuyện với vợ của con nhé!

Trong tận đáy lòng, tôi luôn ngộ nhận việc mẹ chồng chăm sóc cháu là một điều hiển nhiên. Hằng ngày, không thấy mẹ phàn nàn hay than vãn gì nên tôi đã dựa dẫm quá nhiều vào sự hiện diện của bà mà không suy nghĩ, cũng không kịp nhận ra rằng mẹ đã bước qua tuổi xế chiều, gần 70 tuổi rồi chứ không còn trẻ như trước và sức khỏe cũng không thể đảm bảo mãi mãi.

Tôi cảm thấy mình làm mẹ nhưng vô trách nhiệm với con quá, chỉ chăm chăm vào việc kiếm tiền rồi giao phó hoàn toàn nghĩa vụ đó cho ông bà, cũng không quan tâm đến việc ông bà cảm thấy ra sao, sức khoẻ thế nào,… Chắc chắn trong chuyện này tôi mới là người sai, người có lỗi với mẹ chồng của mình, và tôi sẽ xin lỗi bà, sau đó vui vẻ đón nhận, tôn trọng mọi quyết định mà mẹ đưa ra.

Tôi muốn bà được nghỉ ngơi sau những tháng ngày sống vì con, vì cháu. Còn chuyện thuê người hỗ trợ chăm sóc con trai, tôi sẽ xem xét và lựa chọn kỹ lưỡng một người bảo mẫu như mẹ chồng đã nói.

Bài đăng phổ biến

Cắm cҺιếc tăm Ьȏпg vào lọ dầu gιó, mẹo пҺỏ xử lý mọι rắc rṓι пҺà aι cũпg tҺícҺ

Bố vợ mất vì bệnh, tôi và cả gia đình nội không biết. Hơn một tuần trước khi tôi biết chuyện, vợ có việc đi công tác đột xuất mấy ngày, tôi dẫn các con đi ăn, vô tình hỏi con gái lớn lâu nay có điện thoại hỏi thăm ông ngoại không. Bé trả lời tôi: “Ông ngoại mất hơn hai tháng rồi, mẹ nói ai hỏi mới nói, còn không hỏi không được nói”, tôi thực sự s::ốc và ngạc nhiên….Khi về nghe anh vợ kể lại tôi hối hận vô cùng..

Đang ôm con ngủ trong thì gần 5 giờ sáng mẹ chồng gọi Ly dậy rồi cuống quýt nh:é:t vào tay cô túi tiền 500 triệu với khuôn mặt t:á:i s:ắc, bảo con tr:ố:n đi 20 ngày nữa hãng về. Thấy mẹ chồng vừa nói vừa h:ố:t h:oả:ng như thế nên dù lúc đó có hàng trăm câu hỏi vì sao nhưng Ly cũng đành phải gật đầu bế c:o:n ra taxi…

TҺầп ƌồпg Ấп Độ tιȇп trι 6 ƌιḕu vḕ пăm 2024, ƌιḕu cuṓι cùпg kҺιếп пҺιḕu пgườι lo lắпg

Xe Ьuýɫ cҺở Һọc sιпҺ Ьṓc cҺáү dữ dộι, íɫ пҺấɫ 22 em Һọc sιпҺ kҺȏпg qua kҺỏι ở TҺáι Laп