Con trai làm công chức nhà nước là niềm tự hào của cả gia đình. Tôi muốn tìm cho con một người vợ hiền đức gia giáo. Thấy cô bạn gái con trai dẫn về gia đình tử tế nói chuyện lễ pháp tôi đồng ý cho cưới. Ai ngờ đâu ngày đón dâu, tôi x:ấu h:ổ với họ hàng khi con dâu để l-ộ hình xăm kín cánh tay. Định yêu cầu cả đoàn nhà trai bỏ về luôn thì tôi ngớ người khi nghe con trai nói vào tai 1 câu…
Cả gia đình tôi luôn tự hào vì có đứa con trai ngoan ngoãn, học hành giỏi giang, nay lại làm công chức nhà nước. Tôi luôn nghĩ rằng với sự nghiệp ổn định và gia thế gia giáo, con tôi xứng đáng có được một người vợ hiền đức, nền nếp, và biết giữ thể diện cho gia đình. Vì vậy, khi con trai đưa về giới thiệu một cô gái tên Lan – ăn nói nhẹ nhàng, lễ phép và có gia đình cơ bản – tôi đã rất hài lòng. Thấy cô bé hiền lành, nết na, tôi nghĩ mình đã gặp được một cô con dâu đúng ý.
Sau vài lần gặp gỡ, tôi đã đồng ý cho con trai làm đám cưới. Mọi thứ chuẩn bị chu đáo, từ thiệp mời đến nhà hàng, sính lễ đều tươm tất. Tôi cứ ngỡ rằng ngày cưới này sẽ là ngày vui trọn vẹn và đáng nhớ của cả gia đình. Nhưng nào ngờ, mọi chuyện lại diễn ra theo cách không ai lường trước.
Vào sáng ngày cưới, khi đoàn nhà trai đến nhà gái để đón dâu, tôi thấy con dâu trong bộ váy cưới lộng lẫy, đầu đội khăn voan, nụ cười rạng rỡ. Lúc đó, tôi không phát hiện gì bất thường, vẫn thấy vui vẻ và hài lòng. Cho đến khi Lan bước đến cúi chào tôi và người thân trong đoàn nhà trai, chiếc khăn voan bất chợt lệch đi, để lộ một hình xăm lớn chạy dọc từ vai xuống cánh tay phải của con bé.
Hình ảnh đó khiến tôi sững người. Một cảm giác xấu hổ và tức giận ập đến khi nghĩ đến ánh mắt ngạc nhiên của bà con họ hàng. Tôi vốn coi trọng nề nếp gia phong, không thể nào chấp nhận chuyện con dâu có hình xăm như vậy. Trong đầu tôi lập tức lóe lên suy nghĩ: “Hay là mình bảo đoàn nhà trai bỏ về, từ chối cuộc hôn nhân này ngay từ hôm nay.”
Ngay lúc tôi định lên tiếng yêu cầu con trai quay lại xe, con trai tôi tiến đến, khẽ thì thầm vào tai tôi một câu: “Mẹ à, đây là hình xăm tượng trưng cho người mẹ đã mất của Lan. Cô ấy xăm để luôn nhớ về mẹ mình.”
Câu nói ấy khiến tôi đứng hình. Con trai tôi giải thích rằng mẹ của Lan mất khi cô ấy còn nhỏ, và bà đã là người mẹ hết lòng hy sinh, bảo bọc Lan. Để tưởng nhớ mẹ, Lan quyết định xăm hình ảnh đó lên cánh tay, không phải vì bốc đồng hay ăn chơi, mà vì đó là tình yêu thương sâu sắc của một người con dành cho mẹ.
Nghe những lời ấy, tôi bỗng thấy mình như một kẻ hồ đồ. Tất cả những định kiến của tôi về hình xăm, về sự nề nếp gia giáo bỗng chốc tan biến. Tôi nhận ra rằng, giá trị thực sự của con người không nằm ở vẻ bề ngoài hay những quan điểm xưa cũ, mà nằm ở tấm lòng và tình yêu thương mà họ dành cho gia đình.
Tôi mỉm cười, nhẹ nhàng cầm tay Lan và bảo rằng: “Mẹ hiểu rồi. Chào mừng con về với gia đình.”